Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 357

Khai Nguyên muốn đi Mỹ du học, số tiền phải bỏ ra cực kỳ lớn.

Lưu Đại Ngân định thanh toán toàn bộ chi phí, nhưng con trai Lý Lưu Trụ không nghe, anh ta lấy ra hết tiền tiết kiệm của mình để chi trả, thiếu bao nhiêu Lưu Đại Ngân bù thêm vào.

Việc liên hệ với trường học, với giáo viên dạy bổ túc, với chủ cho thuê nhà đều do Trương Vân Sinh giúp đỡ.

Vân Sinh giúp nhà bọn họ việc lớn như vậy, Lưu Đại Ngân thật sự không biết phải cảm ơn anh ấy thế nào, lại mua rất nhiều thứ tặng cho anh ấy.

Trương Vân Sinh cười nói: “Dì Lưu, dì còn khách sáo với cháu như vậy làm gì, nếu không có dì, cháu đã mất mạng từ lâu rồi. Hơn nữa, chúng ta đã quen biết nhau mười mấy năm trời, cháu đã coi dì là phụ huynh trong nhà từ lâu, không phải giúp đỡ gì đó đều là việc cháu nên làm sao?”

“Vân Sinh, nhưng việc lần này không phải việc nhỏ, không có cháu giúp đỡ dì Lưu không biết phải làm thế nào. Về sau, nếu có việc gì cần giúp đỡ, cháu cứ việc mở miệng, giúp được chắc chắn dì Lưu sẽ giúp.”

Một tháng sau, một mình Khai Nguyên lên máy bay, bay sang nước Mỹ, bắt đầu con đường cầu học của mình.

Ngoài hành lý cần thiết ra, cậu ấy còn mang theo cây đàn cổ từng theo cậu ấy mười mấy năm và một bộ văn phòng tứ bảo.

Lưu Đại Ngân đứng ở sân bay, nhìn theo máy bay chở cháu trai càng ngày càng xa, biến thành một chấm nhỏ màu đen, sau đó không nhìn thấy nữa.

Nhà họ Lý có mấy đứa cháu, chỉ có Khai Nguyên là khiến bà ấy vướng bận nhất, bởi vì nơi cậu ấy tới thật sự quá xa, dù đi bằng máy bay cũng phải mất hơn hai mươi tiếng đồng hồ mới tới được.

Khoé mắt Lưu Đại Ngân hơi chua xót, trái tim cũng ủ rũ, luôn cảm thấy chiếc máy bay kia giống như đại bàng tung cánh trên bầu trời, chở cháu trai mình bay đi xa không bao giờ quay trở lại.

Nhưng con cháu lớn rồi, sẽ có ngày bay đi.

Vứt bỏ thương cảm lại phía sau, Lưu Đại Ngân lại dồn toàn bộ tinh lực của mình vào công việc.

Trải qua vô số buổi đàm phán, cuối cùng Lưu Đại Ngân xác định hợp tác với một nhà đầu tư đến từ nước Y, cùng nhau mở nhà máy cổ phần.

Địa điểm đặt nhà máy nằm trong khu vực mới khai phá ở Hải Thị, Lưu Đại Ngân và nhà đầu tư bên ngoài mỗi người bỏ ra một nửa tiền vốn, nhãn hiệu Lý Sư Phụ vẫn do Lưu Đại Ngân nắm giữ. Bà ấy làm theo lời Khai Nguyên nói, mì ăn liền Lý Sư Phụ sản xuất ra bởi nhà máy cổ phần này chỉ được tiêu thụ ở phía nam, không nhận bất kỳ đại lý nào ở các thành thị phía bắc.

Yêu cầu này cực kỳ hà khắc, nên người của Lưu Đại Ngân tiếp xúc với không ít nhà đầu tư, cuối cùng chỉ đàm phán thành công được với nhà đầu tư đến từ nước Y này, hơn nữa Lưu Đại Ngân còn phải nhường cho đối phương không ít lợi ích.

Vì chuyện góp vốn mở nhà máy cổ phần, Lưu Đại Ngân bận đến mức chân không chạm đất, liên tục chạy giữa tỉnh thành và Hải Thị, thời gian nghỉ ngơi hầu hết ở trên đường.

Điều này khiến Lý Tam Thuận đau lòng không thôi, ông ấy cũng bỏ hết công việc trong nhà, theo Lưu Đại Ngân đi khắp nơi, sắp xếp thoả đáng vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại cho vợ mình.

Sau khi xác định rõ phương hướng phát triển, Lưu Đại Ngân đã giao chuyện nhà máy bên Hải Thị cho Đới Vĩnh.

Hiện tại Đới Vĩnh đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi, hơn nữa cậu ấy còn có bằng cấp cao, Lưu Đại Ngân cũng có ý định sẽ giao nhà máy cổ phần ở Hải Thị cho cậu ấy từ trước rồi, bởi vì tỉnh thành cách Hải Thị quá xa, Lưu Đại Ngân muốn chạy qua chạy lại giữa hai bên là chuyện không thực tế.

Đới Vĩnh cũng biết Lưu Đại Ngân đang nâng đỡ mình, bởi vậy cậu ấy càng làm việc hết lòng hơn.

Vân Chi

Khi cậu ấy bị đuổi khỏi nhà máy quốc doanh, không ít người từng cười nhạo sau lưng cậu ấy. Khi cậu ấy vào nhà máy của Lưu Đại Ngân làm việc, người chê cười cậu ấy vẫn rất nhiều, nói đầu óc cậu ấy có vấn đề, sinh viên tốt nghiệp không đi ăn bát cơm nhà nước lại đi làm thuê cho xí nghiệp tư nhân.

Nhưng so với Quan Tiếu San, thì người cười nhạo cậu ấy vẫn ít hơn nhiều. Bởi cậu ấy bị người ta đuổi khỏi nhà máy quốc doanh, còn Quan Tiểu San thì chủ động từ chức. Trong mắt người khác, Quan Tiểu San là người đầu óc có vấn đề, nếu không sao lại chủ động từ chức ở nhà máy quốc doanh chứ?

Nhưng chỉ mấy năm sau, những người từng chê cười bọn họ đã không cười nổi nữa, bởi việc kinh doanh của nhà máy quốc doanh càng ngày càng kém, rất nhiều nhà xưởng quốc doanh đều phá sản, đa số công nhân đều bị cho nghỉ việc.

Dù là nhân viên quản lý, cũng bị cho nghỉ việc rất nhiều, chỉ số ít là giữ được việc làm.

Mà nhà máy của Lưu Đại Ngân thì càng ngày càng phát triển, tiền lương cao, đãi ngộ tốt, Quan Tiếu San và Đới Vĩnh trở thành người có thu nhập cao được mọi người hâm mộ.

Làn sóng bất việc đến cũng là lúc hai người bọn họ giới thiệu cho nh máy của Lưu Đại Ngân không ít người có năng lực, chỉ cần thông qua khảo sát, Lưu Đại Ngân đều giữ lại.

Từ khi Quan Tiếu San có thể tự mình đảm đương một phía, Lưu Đại Ngân đã thay mấy người thư ký, sau khi tìm được người dùng thuận tay mới dừng lại, những người khác bị bà ấy điều sang phòng ban khác, hoặc bị bà ấy cho nghỉ việc.

Trong đó còn có người tâm tư không đơn giản, sau khi Lưu Đại Ngân biết, bà ấy không nói hai lời lập tức cho nghỉ việc.

Trước khi Khai Nguyên sang Mỹ, cậu ấy từng hứa hẹn với người nhà, cuối tuần nào cũng sẽ gọi điện thoại về nhà. Trong điện thoại Khai Nguyên chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, toàn kể những chuyện lý thú mình gặp được ở nước Mỹ.

Lưu Đại Ngân biết suy nghĩ của cháu mình, nhưng bà ấy không quen biết ai ở bên nước Mỹ, đành thường xuyên liên lạc với chủ nhà trọ của Khai Nguyên, hỏi thăm tình hình của cậu ấy.

Khai Nguyên rất thông minh, không mất quá nhiều thời gian đã đuổi kịp trương trình học của nước Mỹ, mấy tháng sau thành tích đã đứng nhất, nhì trong trường.

Nghe ý của Trương Vân Sinh, Khai Nguyên xin vào đại học sẽ không gặp phải khó khăn gì, nghe vậy cuối cùng Lưu Đại Ngân mới yên tâm một nửa.

Một nửa còn lại, phải đợi đến khi Khai Nguyên thuận thuận tốt nghiệp, quay trở lại từ nước Mỹ, bà ấy mới yên tâm được.

Bình Luận (0)
Comment