Lời này vừa nói ra, trên bàn ăn lập tức trở nên yên tĩnh.
Chu Xuân Yến bưng bát cơm, nghe vậy thì tay cầm đũa bỗng ngừng lại, sắc mặt cũng hơi khó coi.
Nhưng biểu cảm ấy chỉ xuất hiện trong chớp mắt ngắn ngủi, không lâu sau trên mặt cô ấy đã nở nụ cười tươi tắn, nói: “Bà ngoại, chúng cháu vừa có ý định kết hôn thôi, vẫn chưa suy xét tới những chuyện khác.”
Lưu Đại Ngân dùng đũa chung gắp đồ ăn cho cháu gái, nói: “Đã có ý định kết hôn rồi, vậy thì phải suy nghĩ tất cả mọi việc đi, đặc biệt là chuyện nhà cửa, việc này không phải việc nhỏ, nên tính toán sớm thì hơn.”
Lưu Đại Ngân càng nói, Hoằng Quốc Nguyên cúi đầu càng thấp, sắc mặt cũng hơi khó coi.
Lưu Đại Ngân thầm khinh bỉ trong lòng, bà ấy không phải người cổ hủ, nhà gái mua phòng cưới cũng không vấn đề gì, nhưng không phải cứ coi đó là chuyện đương nhiên như vậy. Trong quyển sách kia, nhà gái bọn họ mua phòng cưới, còn không được nhà họ Hoằng cảm kích câu nào, đúng là đồ ăn cháo đá bát, sao lại có loại người vô liêm sỉ như vậy chứ?
Cho dù bà ấy có mua nhà cho Chu Xuân Yến, thì cũng không cho sau khi cô ấy kết hôn với Hoằng Quốc Nguyên, tránh sau này Hoằng Quốc Nguyên cũng được chia một nửa.
“Quốc Nguyên này, cháu định mua nhà ở đâu?” Lưu Đại Ngân lại hỏi một câu.
Hoằng Quốc Nguyên ngẩng đầu lên, ấp úng nói: “Vẫn, vẫn chưa tính xong ạ.”
Hỏi xong Lưu Đại Ngân không nhắc tới chuyện nhà cửa nữa, Hoằng Quốc Nguyên với Chu Xuân Yến đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cơm nước xong, bốn người ngồi nói chuyện với nhau, không, là ba người mới đúng, Lý Tam Thuận chỉ ngồi nghe, không hề nói xen vào câu nào.
Ba người nói chuyện thêm một lát, Chu Xuân Yến với Hoằng Quốc Nguyên đứng dậy xin phép ra về.
Lưu Đại Ngân đưa cho Chu Xuân Yến không ít thứ để cô ấy mang về, còn bảo bọn họ nếu rảnh rỗi thì lại tới chơi nhé.
Đợi hai người đi khỏi, Lưu Đại Ngân hỏi Lý Tam Thuận: “Tam Thuận, ông thấy Hoằng Quốc Nguyên này thế nào?”
Lý Tam Thuận đưa quả táo đã gọt vỏ trong tay cho Lưu Đại Ngân, lắc đầu nói: “Thời gian ngắn như vậy, sao nhìn ra được điều gì chứ.”
Ông ấy gọt vỏ trái cây rất khéo léo, gọt từ đầu tới cuối thành từng vòng không hề đứt đoạn, nếu Khai Ngọc với Khai Duyệt ở đây, chắc chắn bọn trẻ đã cầm vỏ táo lên chơi rồi.
Gọt vỏ táo xong, Lý Tam Thuận lại bổ quả táo thành từng miếng nhỏ, dùng tăm xỉa răng đ.â.m vào miếng táo, rồi đưa tới trước mặt Lưu Đại Ngân.
Dù sao cũng lớn tuổi rồi, răng Lưu Đại Ngân đã không còn tốt như hồi trẻ, bổ thành miếng nhỏ càng dễ ăn hơn.
“Ừ, mới gặp một lần đúng là chưa nhìn ra được gì, còn phải quan sát nhiều thêm. Có điều, khả năng điều kiện gia đình của cậu Hoằng Quốc Nguyên này không tốt lắm, nhưng mà không tốt cũng hông sao, chỉ cần cậu ta đối xử tốt với Xuân Yến nhà chúng ta là được.”
Haix, đúng là cậu ta đối xử với Xuân Yến rất tốt, nhưng cậu ta đối xử với mẹ mình còn tốt hơn, tốt đến mức nói gì nghe nấy. Lưu Đại Ngân từng mơ thấy rất nhiều quyển sách, nhưng lần này là lần bà ấy cảm thấy khó giải quyết nhất.
Vừa nhìn đã biết tình cảm giữa Xuân Yến với cậu Hoằng Quốc Nguyên kia rất tốt, làm sao mới ngăn được Xuân Yến gả cho cậu ta đây?
Lưu Đại Ngân thở dài, lại ăn hai miếng táo nữa.
Chuyện này giống như đánh giặc, nhưng ngay cả kẻ địch đang ở đâu bà ấy cũng không biết.
Bà ấy lớn tuổi rồi, từng trải qua rất nhiều chuy, việc gả chồng này không phải chỉ cần gả cho đối tượng tốt là được, còn phải xem gia đình đối phương là người thế nào nữa. Mua heo còn phải xem giống cơ mà.
Vân Chi
Kết hôn là chuyện cả đời, cũng phải tiếp xúc với gia đình đối phương cả đời, nếu gia đình đối phương đều là người không đáng tin cậy, vậy sau này còn chịu khổ dài dài.
Dù tình cảm vợ chồng có tốt đến đâu mà cha mẹ chồng, cha mẹ vợ đều không đáng tin cậy thì thời gian lâu dần, vợ chồng ân ái cũng biến thành vợ chồng suốt ngày oán hận nhau thi. Lưu Đại Ngân gặp trường hợp này nhiều rồi.
Hiện tại tình cảm giữa Xuân Yến và Hoằng Quốc Nguyên rất tốt, nhưng đến khi Xuân Yến có xung đột với mẹ của Hoằng Quốc Nguyên, Hoằng Quốc Nguyên sẽ đứng về phía ai trong quyển sách kia đã viết rất rõ ràng.
Hơn nữa, Lưu Đại Ngân thật sự không thích gia phong của nhà họ Hoằng, quá trọng nam khinh nữ, con trai như báu vật, con gái như cỏ rác, chẳng khác gì gia đình trong xã hội phong kiến ngày xưa.
Con dâu út của nhà họ Hoằng không chịu nổi điều này đã ly hôn, hai cô con du còn lại, con dâu cả là mẹ hiền dâu thảo biết nhẫn nhục chịu đựng, đương nhiên sẽ không ly hôn rồi. Cô con dâu Xuân Yến thì thiếu chút nữa đã ly hôn, dù cuối cùng không ly hôn cô ấy cũng bị tra tấn đến mức mắc bệnh ung thư từ khi còn trẻ.
Lưu Đại Ngân suy ngẫm rất lâu vẫn không nghĩ ra được ý kiến nào hay, chuyện tình cảm là chuyện không tiện nhúng tay vào nhất, hiện tại Xuân Yến và Hoằng Quốc Nguyên đang trong giai đoạn tình cảm mặn nồng, bà ấy càng nhúng tay vào tình cảm giữa hai người bọn họ sẽ càng trở nên bền chắc.
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Lưu Đại Ngân quyết định ra tay từ nhà họ Hoằng. Hiện tại Xuân Yến vẫn chưa hiểu biết nhiều về nhà họ Hoằng, nếu cô ấy biết con dâu nhà họ Hoằng phải sống trong tình cảnh thế nào, cô ấy còn sẵn lòng gả vào nhà họ Hoằng sao?