Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 389

Lưu Đại Ngân cầm máy quay phim về nhà, vừa vào cửa Lý Tam Thuận đã sốt sắng chạy tới: “Đại Ngân?”

Lưu Đại Ngân gật đầu với ông ấy, chỉ vào máy quay phim trong tay nói: “Xong cả rồi.

Lý Tam Thuận thở dài: “Hy vọng tất cả đều thuận lợi.”

Lưu Đại Ngân đỡ lấy ông ấy, hiện tại ông ấy đang là bệnh nhân đó: “Chắc chắn sẽ thuận thợi. Chắc chắn chúng ta sẽ đánh bại được hệ thống và Lý Quân Nhạc.”

Lý Lưu Trụ đang ở trong bếp hầm canh cho Lý Tam Thuận, thấy mẹ mình đã về, anh ta vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp, tố cáo: “Mẹ, mẹ về rồi à? Mẹ quản cha con đi, bác sĩ đã dặn cha phải ăn ít dầu, ít muối, ít đường rồi, thế mà cha con còn đòi ăn dưa muối, con muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được. Khi mẹ ở nhà, cha con nghe lời mẹ. Khi mẹ không ở nhà, cha con lại quên hết lời bác sĩ dặn.”

Bị con trai tố cáo trước mặt vợ mình, Lý Tam Thuận vội chuyển chủ đề: “Lưu Trụ, canh hầm xong chưa? Mau múc cho cha một bát, nhớ múc nhiều chút nhé. Canh kia cha ăn như uống nước vậy, coi như đồ giải khát.”

Lý Lưu Trụ đi múc canh, Lưu Đại Ngân đỡ Lý Tam Thuận ngồi xuống ghế sô pha. Ông ấy cúi đầu, nhỏ giọng nói với vợ mình: “Đại Ngân, tôi giả vờ ốm, cái này không được ăn, cái kia không được ăn, còn không được làm gì, xương cốt trên người tôi sắp rỉ sét cả rồi.”

Lưu Đại Ngân lén lút véo chồng mình một cái: “Ông còn không biết xấu hổ mà nói, bác sĩ đã dặn rồi, ông bị cao huyết áp, nên ăn ít gia vị thôi, thế mà ông còn lén ăn vụng dưa muối sau lưng tôi. Ông sợ sức khoẻ của mình quá tốt đúng không? Tôi nói cho ông biết, ông còn dám lén lút ăn vụng sau lưng tôi, tôi sẽ không tha cho ông đâu.”

Lý Tam Thuận vội vàng xua tay, nói: “Tôi không dám nữa, thật sự không dám nữa. Sau này bác sĩ nói gì, tôi sẽ nghe hết, không dám làm trái ý bà, làm trái ý bác sĩ nữa.”

“Làm trái ý tôi là sao hả? Làm trái ý bác sĩ là tự hại sức khoẻ của ông đó!” Lưu Đại Ngân lườm chồng mình một cái, hỏi lại: “Sau này ông còn dám không nghe lời bác sĩ không?”

“Không dám, không dám.”

Chuyện ăn vụng đã bị Lưu Đại Ngân phát hiện, sau này sao ông ấy dám chứ.

Lý Lưu Trụ bưng một bát canh đi tới. Mắt, mũi, miệng Lý Tam Thuận đều nhăn tít lại, ông ấy lầm bầm: “Canh này khó uống quá, không biết sao lắm người thích hầm canh này như vậy nhỉ?”

“Vừa rồi ai nói, ăn canh này như uống nước? Sao bây giờ lại chê nó khó ăn rồi?” Lưu Đại Ngân cười ông ấy.

“Vừa rồi tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, chứ canh này thật sự không ngon chút nào, không ngọt không mặn cũng không thớm, chẳng ngon gì hết.”

Tuy nói thầm như thế, cuối cùng Lý Tam Thuận vẫn ăn hết sạch bát canh kia.

“Cha, đây là canh bồi bổ sức khoẻ bác sĩ chỉ cách nấu, nói là mấy loại canh này tốt cho sức khoẻ của cha, cha ăn nhiều chút còn tốt hơn uống thuốc đấy.”

“Vậy cha uống thuốc còn hơn.” Lý Tam Thuận oán giận: “Thuốc viên bỏ vào miệng thêm ngụm nước nữa là xong rồi, canh này tận một bát đầy như vậy.”

Người già tính tình như trẻ con, lần này Lý Tam Thuận giả vờ ốm, thế mà cũng có vài phần “Tính trẻ con” thật.

Lưu Đại Ngân vỗ ông ấy một cái: “Nói gì thế? Thuốc đều có ba phần độc, huống chi là thuốc tây, bớt được bao nhiêu thì bớt bấy nhiêu đi. Ông không đọc tờ hướng dẫn sử dụng trong mấy hộp thuốc, tờ nào cũng viết uống thuốc lâu ngày sẽ ảnh hưởng đến chức năng gan thận đấy, ăn mấy thứ canh bổ này vẫn tốt hơn mà, hơn nữa, tôi thấy mùi hương cũng rất thơm, sao lại khó ăn chứ?”

Lý Tam Thuận lẩm bẩm: “Sao lại không khó ăn? Ngày nào bà cũng ăn nó là biết nó có khó ăn hay không...”

Lý Lưu Trụ ngồi bên cạnh nghe cha mẹ đấu võ mồm, trong lòng có chút hâm mộ mơ hồ. Cha mẹ anh ta đã sống với nhau cả đời rồi, trong ấn tượng của anh ta, hai người vẫn luôn yêu thương nhau, rất ít khi tranh cãi. Khi mình già rồi, sợ là… Anh ta không dám nghĩ tiếp nữa.

Vân Chi

“Cha, mẹ, con muốn mở lại cửa hàng gà nướng.”

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận liếc nhau, Lý Tam Thuận vội vàng nói: “Lưu Trụ, mẹ con bận nhiều việc, thường xuyên không ở nhà, sức khoẻ của cha không được tốt nên muốn có người ở nhà trò chuyện với cha, con ở nhà với cha đi.”

Nghe những lời tình ý chân thành này, cộng thêm đôi mắt đã rưng rưng của Lý Tam Thuận, sao Lý Lưu Trụ từ chối nổi. Anh ta vội vàng nói: “Cha, con không mở lại cửa hàng nữa, con ở nhà với cha, cha đừng khó chịu.”

“Lưu Trụ, thế này nhé, đợi cha con khoẻ lại rồi, cửa hàng gà nướng của con tổn thất bao nhiêu, mẹ bù lại hết.” Lưu Đại Ngân nói.

“Mẹ, không cần đâu.” Lý Lưu Trụ vội vàng xua tay: “Làm gì có chuyện con trai chăm sóc cha mẹ còn đòi tiền, con mà lấy tiền thì con khác nào súc vật. Cha mẹ nghỉ ngơi đi, con đi rửa bát.”

Con trai đi khỏi, Lý Tam Thuận vội nói: “Đại Ngân, chúng ta lên lầu đi.”

Lưu Đại Ngân “ừ” một tiếng, cầm theo máy quay phim đi lên lầu.

Sau khi khoá kỹ cửa, hai người mới bật máy quay phim lên, chiếu lại hình ảnh mình quay được.

Bình Luận (0)
Comment