Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 396

Lưu Đại Ngân nhìn lén cảnh sát Từ, thấy lông mày của anh ta càng ngày càng nhăn chặt, khuôn mặt cùng gần với máy tính hơn một chút.

Thời gian tiếp theo, tất cả mọi người trong phòng đều không nói gì, đều hết sức chăm chú theo dõi video trên máy tính.

Xem xong một lần, cảnh sát Từ ngồi thẳng người dậy, nói: “Phát lại lần nữa.”

Mấy người này nói không sai, đám bình thuỷ tinh nho nhỏ kia rất quỷ dị, không chỉ tự bay ra ngoài, còn tự bay về được.

Vô cùng trái với quy luật vật lý.

Điều quỷ dị hơn nữa là, mấy cái bình thuỷ tinh này bay tới bay lui trong thời gian thi đấu, thế mà trong hội trường đông đúc lại không có ai ngẩng đầu lên nhìn lấy một lần, giống như số bình thuỷ tinh nhỏ đó đều không tồn tại vậy.

Vân Chi

Đây mới là điều quỷ dị nhất.

Sao trên camera giám sát có thể nhìn thấy rõ ràng, mà ở hiện trường lại không một ai trông thấy nhỉ?

Cảnh sát Từ xem đi xem lại ba lần, mới bảo thư ký tắt máy tính đi. Anh ta hỏi: “Chuyện này là thế nào?”

Anh ta là cảnh sát dày dặn kinh nghiệm, điều đám người Lưu Đại Ngân có thể nghĩ ra sao anh ta có thể không nghĩ ra chứ. Người này quỷ dị như vậy, có bản lĩnh như vậy, nếu là người thành thật còn tốt, nếu như không thành thật, làm ra chuyện gì đó trái pháp luật, thì cảnh sát không thể tra ra được, chắc chắn sẽ gây ra tổn thất và ảnh hưởng nặng nề cho xã hội.

“Từng người nói một, Tổng giám đốc Lưu, chị nói trước đi.”

Lưu Đại Ngân kể lại từ việc mình tài trợ cho cuộc thi đầu bếp, lắp đặt camera giám sát trong toà nhà này, đến Lý Tam Thuận không được khoẻ lên lầu nghỉ ngơi, Lưu Đại Ngân không yên tâm nên cũng lên lầu theo, sau đó bọn họ trông thấy cảnh tượng quỷ dị này trong màn hình máy tính, cả hai đều bị doạ sợ…

Thầy của Tiểu Trịnh và ông Trương, ông Triệu đều kể lại những gì mình nhìn thấy, nghe thấy, đương nhiên cũng nói luôn hậu quả do mấy cái bình thuỷ tinh nhỏ kia gây ra.

“Các anh nói là, không ai trong số các anh nhỉn thấy mấy cái bình thuỷ tinh này ở hiện trường thi đấu?”

Ba người vội gật đầu: “Vâng, không chỉ chúng tôi, tất cả người trong hội trường đều như vậy, không ai thốt lên tiếng nào, chắc chắn bọn họ đều không nhìn thấy. Nếu như có người trông thấy mấy thứ này bay lượn trên không trung, sao có thể không hô to chứ, chúng tôi chỉ đang thi nấu ăn chứ không phải đang thi đấu ảo thuật.”

“Các anh nói, hễ người nào bị mấy cái bình thuỷ tinh nhỏ này dừng trước mặt, tất cả đều không vào được trận chung kết, hương vị đồ ăn nấu ra cũng không được ngon miệng?”

“Vâng, vừa rồi tôi đã xem lại danh sách một lần, hễ bình thuỷ tinh nhỏ dừng trước mặt người nào là người đó không thể tiến vào vòng chung kết.”

“Tôi quen một đầu bếp đã có kinh nghiệm nhiều năm, nhưng lần này ông ấy lại phạm phải một sai lầm cấp thấp, món ăn nấu ra quá mặn. Nhưng người làm đầu bếp nhiều năm sao có thể phạm phải sai lầm cơ bản như vậy?”

“Tôi quen một đầu bếp trẻ tuổi tới tham gia thi đấu, trước kia tôi từng ăn món ăn cậu ấy nấu rồi, tay nghề cũng khá ổn, nhưng mà không biết vì sao hôm nay nấu ăn cậu ấy lại cho quá nhiều dấm, cũng không được vào vòng chung kết.”

Sắc mặt cảnh sát Từ trở nên nghiêm túc hơn, qua màn hình máy tính có thể nhìn thấy đám bình thuỷ tinh kia bay tới bay lui, nhưng mà không thể nhìn rõ trong mấy cái bình thuỷ tinh đó đang đựng thứ gì.

Thấy thời cơ thích hợp, Lý Tam Thuận lại châm thêm chút lửa: “Cảnh sát Từ, tôi biết người có thể khiến đám bình thuỷ tinh tự bay lên kia, cậu ta tên là Tề Gia Nhạc. Nhưng mà điều khiến người ta khó hiểu là, từ nhỏ sức khoẻ của cậu Tề Gia Nhạc kia đã không được tốt, cậu ta mắc bệnh tim bẩm sinh, ngày thường rất ít khi ra ngoài, sao hôm nay lại tới tham gia cuộc thi đầu bếp được nhỉ? Phải biết rằng nấu ăn là công việc tốn sức, không có sức khoẻ sao cậu ta chịu đựng được?”

“Anh quen biết cậu ta?”

Lý Tam Thuận ngoan ngoãn trả lời, giống học sinh tiểu học bị cô giáo hỏi bài: “Vâng, nhà cậu ta cũng mở cửa hàng gà nướng, cảnh sát Từ, anh cũng biết đấy, tôi cũng từng mở cửa hàng gà nướng, hiện tại con trai tôi vẫn đang kinh doanh. Đều là người cùng ngành cả, quen biết nhau cũng không có gì là lạ. Chuyện con trai út nhà ông ấy, tôi cũng chỉ nghe người khác nói thôi. Vì con trai út, nhà họ Tề còn tốn không ít tâm sức, mấy năm trước tôi còn gặp cha của Tề Gia Nhạc ở bệnh viện.”

Vốn dĩ bị mắc bệnh tim bẩm sinh, nay đột nhiên lại khoẻ mạnh, không chỉ có sức khoẻ tham gia cuộc thi đầu bếp, còn có bản lĩnh quỷ dị như vậy, nhìn từ góc độ nào cũng cảm thấy không bình thường.

Cảnh sát Từ đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng vài bước, nói: “Mọi người đều ở lại đây, đừng ai về nhà, tôi ra ngoài một chuyến, chờ tôi quay lại.”

Cảnh sát Từ vừa đi khỏi, căn phòng lại lần nữa rơi vào trầm lặng.

Vẫn là Lưu Đại Ngân phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng trong phòng: “Cảnh sát Từ bảo chúng ta tạm thời đừng về nhà, hay là mọi người dùng điện thoại của tôi gọi điện về cho người nhà đi. Dù sao cũng không biết khi nào mới xong việc, cũng không biết khi nào chúng ta mới được ra về.”

“Ừ, vậy tôi mượn gọi điện thoại về nhà trước, để bà nhà tôi khỏi lo lắng cho tôi.”

Cuộc thi đấu đã kết thúc từ lúc mười một giờ, bọn họ còn tốn nhiều thời gian như vậy, giờ ăn trưa cũng đã qua rồi.

“Hay là tôi gọi điện thoại bảo người ta mang cơm tới cho chúng ta nhé?’

Ông Triệu vội nói: “Tổng giám đốc Lưu, chúng tôi đều là đầu bếp, sao có thể để ngài gọi người mang cơm tới? Dưới lầu vẫn còn nguyên liệu nấu ăn, tôi đi bảo người ta mang lên đây, chúng tôi nấu vài món đơn giản cho ngài nếm thử.”

“Được đó, xem ra hôm nay tôi có lộc ăn rồi, được nếm thử tay nghề nấu ăn của ban giám khảo.”

Tiểu Trịnh nói: “Để cháu làm phụ bếp cho.”

Thầy của cậu ấy và ông Trương cũng đứng dậy, nói: “Chúng ta cùng nhau làm, như vậy sẽ nhanh hơn chút.”

Ba vị đầu bếp cùng nấu ăn, quả nhiên tốc độ rất nhanh, hơn mười phút sau đã có tám món ăn được mang lên bàn rồi.

“Ở đây không có gạo, tôi bảo Tiểu Trịnh ra ngoài mua màn thầu rồi, chúng ta ăn tạm nhé. Đợi giải quyết xong chuyện này, tôi lại mời Tổng giám đốc Lưu và chồng ngài nếm thử tay nghề của ba người chúng tôi.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Hứa rồi đấy nhé, chúng tôi chờ ba vị giám khảo bộc lộ tài năng.”

Bình Luận (0)
Comment