Lý Khai Nguyên đi dạy ở đại học Thanh Mộc được vài ngày, đã gây nên tiếng vang không nhỏ. Bởi cậu còn trẻ, lại đẹp trai, còn là tiến sĩ du học bên Mỹ về, từng nhận được hai giải thưởng lớn.
Cộng thêm cậu còn từng thi đỗ thủ khoa đại học, từng là sinh viên khoa máy tính của đại học Thanh Mọc, nhưng vì không thích cái ngành học này nên đã thôi học, một mình sang Mỹ theo đuổi đam mê của mình. Năm thứ hai đã lấy được thành tích toàn A, thi đỗ vào trường đại học tốt nhất nước Mỹ, sau bảy năm đã nhận được hai bằng tiến sĩ, một bằng thạc sĩ. Tuổi còn trẻ đã đạt đựoc giải thưởng lớn có tầm ảnh hưởng của quốc tế.
Cuộc sống của cậu cứ như bật hack vậy.
Khai Nguyên làm giáo sư khoa hoá học và khoa y dược ở đại học Thanh Mộc, cũng là phó giáo sư trẻ tuổi nhất trong trường. Từ tuần thứ hai cậu chính thức giảng dạy, rất nhiều sinh viên đến nghe cậu giảng bài, trong đó có rất nhiều sinh viên khoa khác, đa phần đều là nữ sinh.
“Này, chiều nay cậu chọn khoá học nào thế?”
Trong phòng ký túc xá nữ nọ, các nữ sinh đang thảo luận về vấn đề này.
Chiều nay khoa bọn họ có một tiếng rưỡi thời gian học tự do, nữ sinh đang thảo luận nên chọn lớp học nào.
“Tớ chọn lớp của giáo sư Lý.” Một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa nói.
“Tớ cũng chọn lớp của giáo sư Lý, Lý Khai Nguyên.”
“Tớ cũng chọn lớp đó.”
…
Trong phòng ký túc xá có tám nữ sinh, thì bảy nữ sinh đều chọn lớp của Lý Khai Nguyên rồi.
Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa còn nói thêm: “Khả năng quá nửa nữ sinh khoa mình đều chọn lớp của giáo sư Lý, lát nữa chúng ta phải đi sớm chút, nếu đi muộn sẽ không tìm được chỗ ngồi đâu.”
“Quá nửa cái gì, sợ là đều chọn lớp của giáo sư Lý rồi.” Một nữ sinh tóc ngắn hỏi nữ sinh duy nhất từ đầu đến giờ vẫn chưa nói gì: “Tử Du, cậu với giáo sư Lý đều là người tỉnh B, còn là bạn cùng trường cấp ba, cậu từng nghe người ta kể truyền thuyết về giáo sư Lý trong trường học chưa?”
Hàn Tử Du không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Nghe qua một chút.”
Vân Chi
“Cậu mau kể đi, mọi người nói thế nào về thầy ấy?”
Hàn Tử Du khép sách lại, ngẫm nghĩ một lát, rồi nói: “Tớ nghe kể khi còn đi học, giáo sư Lý vừa biết đánh đàn, vừa biết viết thư pháp, chơi bóng rổ cũng rất giỏi, là nam thần trong trường. Tớ còn nghe nói, khi tốt nghệp trung học, người khác chỉ cần một cái cặp là thu dọn được hết đồ đạc rồi, nhưng thầy ấy phải dùng hai cái, vì nhận được quá nhiều thư tình, ngăn bàn cũng không chứa nổi.”
“Học giỏi, đẹp trai, gia cảnh tốt, nếu thời trung học mà có một người bạn học như vậy, tớ cũng viết thư tình gửi cho đối phương.”
Cô gái đeo kính rời mắt khỏi quyển sách, nghi hoặc hỏi: “Học giỏi, đẹp trai thì có thể nhìn ra được, nhưng làm sao các cậu biết gia cảnh nhà thầy ấy tốt?”
Nữ sinh tóc ngắn nói: “Nếu gia đình không giàu có, thầy ấy sang Mỹ du học được sao? Giáo sư Lý là tiến sĩ của đại học chính quy bên Mỹ đó. Học phí một năm bao nhiêu tiền chứ? Nhà nghèo nuôi nổi thầy ấy sao? Không chỉ như vậy, tiền sinh hoạt ở bên Mỹ cũng cao hơn trong nước không ít, mọi thứ đều đắt đỏ, gia đình bình thường sẽ không gánh nổi chi phí như vậy.”
Chi phí du học bên Mỹ rất cao, giáo sư Lý lại học đại học tốt nhất nước Mỹ, tiền học phí mỗi năm cũng mấy vạn đô la rồi, tương đương với mấy chục vạn nhân dân tệ, ngoài gia đình cực kỳ giàu có ra, gia đình khá giả cũng không nuôi nổi.
Một nữ sinh cảm khái: “Ai, bạn gái của giáo sư Lý thật hạnh phúc.”
“Ừ, vừa đẹp trai vừa giàu có, sau này bạn trai tớ được một nửa của giáo sư Lý là tớ hạnh phúc lắm rồi.”
Nữ sinh tóc đuôi ngựa nói: “Thật ra mẹ của giáo sư Lý mới là người hạnh phúc nhất, gia đình giàu có, con trai vừa đẹp trai vừa thông minh, còn trẻ tuổi đã có được thành tựu như vậy…”
“Đình Đình, cậu nói đúng lắm, mẹ của giáo sư Lý mới là người thắng trong cuộc đời này.”
Hàn Tử Du yên lặng đọc sách, trong lòng thầm nghĩ: “Người thắng cái gì, người hạnh phúc gì, cuộc đời bà ấy đã bị mẹ và em trai bà ấy làm hỏng rồi.”
Hàn Tử Du là con gái của Giang An Ni và Hàn Đông Thanh, năm ngoái cô ấy và anh trai đều thi đỗ đại học Thanh Mộc.
Anh trai học khoa quản lý tài chính, cô ấy thì học khoa văn.
Lý Khai Nguyên vừa tới trường dạy học vài ngày, cô ấy đã biết giáo sư Lý này chính là người anh trai cùng mẹ khác cha mà mình chưa gặp mặt lần nào.
Từ khi Giang An Ni và Hàn Đông Thanh ly hôn, hai anh em bọn họ vẫn thường xuyên gặp mặt mẹ mình, ngày nghỉ hay ngày lễ tết, Giang An Ni đều đón bọn họ về nhà chơi.
Nhưng mà bọn họ lại chưa từng gặp mặt hai người anh trai kia lần nào.
Thậm chí tới năm mười mấy tuổi, cô ấy mới biết mình còn có hai người anh trai cùng mẹ khác cha. Chính vào năm Lý Khai Nguyên thi được thủ khoa của tỉnh B, lúc ông bà nội nói chuyện với nhau không cần thận nói lỡ miệng, cô ấy tò mò hỏi thăm mới biết được chuyện này.
Khi mẹ ly hôn đã để hai anh trai lại cho nhà chồng trước, bao nhiêu năm qua hai bên vẫn không lui tới với nhau.
Đợi khi gặp mẹ mình, cô ấy từng hỏi mẹ vì sao không nói bọn họ còn hai người anh trai khác, đúng lúc bà ngoại ở đó, bà ngoại đã chửi mắng người nhà họ Lý một trận. Sau này cô ấy không dám hỏi mẹ mình nữa, đành phải hỏi cha, từ đó mới biết những chuyện sai lầm mà mẹ mình từng làm.
Thật ra, khi gặp anh trai trong trường đại học Thanh Mộc, cô ấy rất muốn bước đến nói một câu, em là em gái anh. Nhưng cô ấy không làm như vậy, bởi cha cô ấy từng nói qua điện thoại, hai bên đừng quấy rầy nhau vẫn tốt hơn.
Hàn Tử Du cũng chọn lớp Lý Khai Nguyên dạy, trong giờ học, cô ấy được chọn đứng lên đặt câu hỏi. Cô ấy đã hỏi: “Giáo sư Lý, thầy nói chuyện hài hước thú vị như vậy, chắc em trai em gái thầy rất thích chơi với thầy nhỉ?”
Tuy là câu hỏi cá nhân, nhưng không phải vấn đề khó trả lời, trong năm phút cuối giờ học gần như các sinh viên đều hỏi về vấn đề cá nhân cảu Lý Khai Nguyên, trong đó câu hỏi cậu nhận được nhiều nhất chính là đã có bạn gái chưa.