Từ Tiểu Bảo này, chính là cậu bé thiên tài.
Ba tuổi không có ai dạy đã biết sử dụng máy tính, bốn tuổi bắt đầu kiếm tiền trên mạng rồi, năm tuổi đã trở thành hacker nổi tiếng khắp thế giới, chỉ thiếu điều tự lái phi thuyền vũ trụ bay vào hệ Ngân Hà.
Vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại của Từ Mạn Mạn và Từ Tiểu Bảo đều do Từ Tiểu Bảo giải quyết, còn Từ Mạn Mạn thì giống như một đứa trẻ trong thân xác người trưởng thành.
Vân Chi
Lưu Đại Ngân có dự cảm, tiếp theo sẽ tới người thân nhà mình lên sân khấu với thân phận pháo hôi. Điều bất ngờ là, pháo hôi vô tội bị liên luỵ lần này không phải người thân của Lưu Đại Ngân, mà là Trương Thủy Sinh.
Trương Thủy Sinh mở công ty thời trang, từ mười mấy năm trước khi đa số người vẫn đang hướng tới mục tiêu ăn no mặc ấm, anh ta đã bắt đầu làm hàng cao cấp rồi, hiện tại đã là nhãn hiệu thời trang số một số hai trong nước, cũng có tên tuổi nhất định trên thị trường quốc tế.
Từ Mạn Mạn là nhà thiết kế thời trang, muốn sáng lập nhãn hiệu thời trang của riêng mình, cho nên công ty của Trương Thủy Sinh đã “vinh dự” trở thành pháo hôi đầu tiên.
Từ Mạn Mạn và nhà thiết kế Dương Diệu của công ty Trương Thủy Sinh cùng tham gia một cuộc thi thiết kế, đều tiến vào trận chung kết.
Từ Tiểu Bảo lợi dụng kỹ thuật hacker của mình, ăn trộm bản thảo thiết kế của tất cả thí sinh dự thi. Vì quá thích bản thiết kế của Dương Diệu, Từ Mạn Mạn đã kết hợp thiết kế của Dương Diệu với thiết kế của mình, tạo ra một bản thiết kế mới.
Đến ngày thi chung kết, thiết kế của Từ Mạn Mạn và Dương Diệu có độ tương đồng quá cao, giám khảo và người xem đều ồ lên.
Dương Diệu muốn chứng minh sự trong sạch của mình, nhưng mà tất cả các bản nháp trong máy tính của anh đều bị Từ Tiểu Bảo xoá bỏ rồi. Ngược lại, Từ Mạn Mạn có đầy đủ từ lập ý đến thành phẩm, có khoảng mấy trăm tờ sơ đồ phác thảo thiết kế.
So sánh với nhau, vừa nhìn đã biết rốt cuộc ai là người sao chép rồi.
Dương Diệu gánh chịu tội danh sao chép trên đầu, trở thành sỉ nhục trong giới thiết kế, cuối cùng đã tự sát vì không chịu nổi áp lực.
Sau chuyện này, công ty của Trương Thủy Sinh cũng bị ảnh hưởng, danh tiếng bị tổn hại không ít, nhiều năm sau vẫn không lấy lại được chỗ đứng của mình.
Từ Mạn Mạn thì ngược lại, sau cuộc thi lần đó, danh tiếng của cô ta trở nên vang dội, lấy được vị trí không nhỏ trên trường quốc tế.
Cuộc thi đấu này chỉ là khúc nhạc đệm nhỏ, nội dung chủ yếu của quyển truyện này là kể về Từ Mạn Mạn và Triệu Hữu Tiền, hai người hiểu lầm, cãi nhau, làm lành, rồi lại hiểu lầm…. Lặp đi lặp lại rất nhiều lần.
Cuối cùng dưới sự tác hợp của Từ Tiểu Bảo, người có tình cảm vẫn về bên nhau.
Xem xong cả quyển sách, Lưu Đại Ngân cảm thấy cổ mình mắc nghẹn, không phun ra được cũng không nuốt xuống được.
Bà ấy xin phép rút lại lời nói vừa rồi, không phải nữ chính trong sách não tàn, mà ba người một nhà Từ Mạn Mạn này đều não tàn mới đúng.
Triệu Hữu Tiền lên giường với Từ Mạn Mạn sau khi say rượu, không tự trách bản thân thì thôi, còn đổ lỗi cho cô gái bị hại là loại người hám tiền. Từ Mạn Mạn ra nước ngoài một mình, sinh một đứa con, không chỉ không trở thành người mẹ tốt, còn để đứa nhỏ mới mấy tuổi đầu phải chăm sóc cho mình. Phải là người thế nào mới làm ra được chuyện như vậy chứ.
Không chỉ não tàn, hai người kia nên vào tù hết mới úng.
Từ Tiểu Bảo còn nhỏ tuổi đã làm ra hành vi trái pháp luật, còn cùng Từ Mạn Mạn ép người khác phải tự tử, sau đó không chỉ không áy náy, còn nói do năng lực chịu đựng của đối phương quá kém. Đây là chuyện một đứa trẻ nên làm sao?
Cậu bé trở thành người như vậy, đều là “công lao” của Từ Mạn Mạn. Từ Tiểu Bảo ăn trộm bản thiết kế của thí sinh khác cho Từ Mạn Mạn, cô ta chẳng những không phê bình, còn ôm chặt lấy cậu bé, thơm vài cái, khen cậu là đứa bé ngoan.
Đây là chuyện một người mẹ nên làm sao? Theo cách giáo dục của Từ Mạn Mạn đối với Từ Tiểu Bảo, sợ là khi trưởng thành Từ Tiểu Bảo cũng không phải người tốt lành gì.
Sau khi tỉnh ngủ, Lưu Đại Ngân ổn định tinh thần trước, sau đó mới gọi điện thoại cho Trương Thủy Sinh.
Đầu bên kia nghe máy rất nhanh: “Dì Lưu, dì tìm cháu à?”
“Ừ.” Lưu Đại Ngân cố gắng giữ cho giọng nói của mình được bình tĩnh, không để quyển tiểu thuyết não tàn kia ảnh hưởng: “Thuỷ Sinh, dì nhớ trong công ty cháu có một nhà thiết kế họ Dương, tháng tám sẽ tham gia cuộc thi thiết kế thời trang ở nước F, đúng không? Cuộc thi kia rất nổi tiếng à?”
Trương Thủy Sinh không còn trẻ nữa, giọng cũng càng ngày càng lớn: “Vâng, cuộc thi đó rất nổi tiếng. Dì Lưu, dì hỏi chuyện này làm gì thế? Không phải dì luôn không có hứng thú với chuyện này sao?”
Trước khi gọi điện thoại cho Trương Thủy Sinh, Lưu Đại Ngân đã nghĩ sẵn lý do rồi: “Dì không hứng thú, nhưng mà bọn nhỏ trong nhà hứng thú với cuộc thi này. Thuỷ Sinh, cháu kiếm hộ dì mấy tấm vé được không? Dì định dẫn bọn trẻ đi xem.”
Chuyện này không phải chuyện gì lớn, Trương Thủy Sinh đồng ý ngay: “Vâng, dì Lưu, dì cần mấy tấm để cháu kiếm cho dì.”
“Vài tấm là được.”
Nói chuyện với Trương Thủy Sinh thêm vài câu, Lưu Đại Ngân mới cúp điện thoại.
Cũng giống như những quyển sách khác, Từ Mạn Mạn cũng có điểm yếu, có thể lật ngược tình thế.
Lưu Đại Ngân ngồi dựa vào ghế xe, nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng nghĩ đến những quyển sách mình mơ thấy.
Tại sao nhân vật chính trong mấy quyển sách này không một ai là người tốt nhỉ? Sao ai cũng gây tổn thương cho người khác để lấy được thành công…
Bọn họ là nhân vật chính, không cần bọn họ là người tốt chỉ cần là người bình thường thôi, nhưng sao không ai có chút lương tri nào thế này?
Lưu Đại Ngân nghĩ mãi không ra, chẳng lẽ chỉ người xấu mới được làm nhân vật chính, còn người tốt thì phải sống kiếp pháo hôi?
Nhưng bà ấy tin vào câu nói “Người đang làm, trời đang nhìn, không phải không có quả báo, chỉ là chưa tới lúc thôi”, chỉ cần làm chuyện ác chắc chắn sẽ bị trừng phạt.
Hay bà ấy chính là sứ giả chính nghĩa mà ông trời phái xuống, để chuyên môn trừng phạt những kẻ xấu này?
Lưu Đại Ngân bị ý nghĩ của mình chọc cười.
Xe ô tô chậm rãi lái vào khu tập thể, dừng lại trước cửa nhà Lưu Đại Ngân.
Năm trước, khu vực nhà máy ban đầu được quy hoạch thành trung tâm tài chính, Lưu Đại Ngân đã chuyển tới khu biệt thự xa hoa nhất tỉnh thành.
Ngoài căn biệt thự của bà ấy ra, Lý Tam Thuận cũng có một căn, bốn người con cũng mỗi người một căn.
“Bà nội, bà về rồi à?”
Khai Ngọc Khai Duyệt cùng chạy ra khỏi phòng. Bây giờ đang giữa mùa hè, bọn trẻ không phải đi học, cũng không học thêm bên ngoài, đều là gia sư đến nhà dạy riêng cho bọn họ.
“Ừ, bà về rồi, ông nội các cháu đâu?”
“Ông nội giận anh cả, đang nằm ngủ trong phòng.” Khai Ngọc nói.