Lưu Đại Ngân đi theo Từ Mạn Mạn, cũng vào phòng vệ sinh.
Đợi Từ Mạn Mạn ra ngoài, bà ấy cũng đi theo ra ngoài. Chưa ra khỏi phòng vệ sinh, Lưu Đại Ngân đã đổi sang vẻ mặt nôn nóng, vội vã đi tìm Trương Thủy Sinh.
Trương Thủy Sinh đang nói chuyện với một người nước ngoài tóc vàng, tìm thấy anh ta, Lưu Đại Ngân cau mày nói: “Thuỷ Sinh, dì có việc gấp cần tìm cháu.”
Thấy sắc mặt Lưu Đại Ngân không được tốt, Trương Thủy Sinh nói thêm hai câu với người nước ngoài kia, người nước ngoài gật đầu đi sang chỗ khác.
“Dì Lưu, dì tìm cháu có chuyện gì vậy?”
Sắc mặt dì Lưu thế này, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Lưu Đại Ngân sốt ruột nói: “Thủy Sinh, nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta tìm nơi nào yên tĩnh rồi nói.”
Trương Thủy Sinh gật đầu: “Dì Lưu, dì đi theo cháu.”
Bọn họ đi đến một góc vắng vẻ trong hậu trường, nơi này không có ai qua lại. Lưu Đại Ngân ghé vào tai Trương Thủy Sinh nói vài câu. Không lâu sau sắc mặt Trương Thuỷ Sinh cũng thay đổi: “Dì Lưu, dì nói thật chứ?”
Lưu Đại Ngân gật đầu: “Chính tai dì nghe được cô gái kia nói chuyện điện thoại, chắc không sai đâu.”
Nếu bị phơi bày ra chuyện sao chép trong cuộc thi này, không chỉ thanh danh của Dương Diệu sẽ bị huỷ hoại, mà công ty của Trương Thuỷ Sinh cũng sẽ bị ảnh hưởng. Toàn bộ các dự án hợp tác của anh ta ở nước F hiện giờ sẽ thất bại, tổn thất khó có thể đo lường được.
“Dì Lưu, dì nói lại những lời mình nghe được từ cô gái kia cho cháu thêm lần nữa đi.”
Sau lưng bọn họ là vách tường, nến có người đi qua phía trước bọn họ sẽ trông thấy. Lưu Đại Ngân không sợ người khác nghe lén được cuộc nói chuyện của mình, lập tức tóm tắt những gì mình đọc được trong quyển sách kia thành vài câu, nói cho Trương Thủy Sinh nghe.
Trương Thủy Sinh càng nghe càng nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày. Vốn dĩ anh ta chưa tin lắm, nhưng lời Dì Lưu nói có đầu có đuôi, anh ta muốn không tin cũng không được.
“Dì Lưu, cô gái kia tên là gì, dì có nghe được không?”
Lưu Đại Ngân nói: “Dì không biết cô gái kia tên là gì, nhưng chắc chắn có thể nhận ra khi cô ta lên sân khấu. Cô gái kia nói, bản thiết kế nháp của Dương Diệu đều bị cô ta thuê hacker xoá sạch rồi, chúng ta mau đi xem thử xem, bản thảo thiết kế của Dương Diệu có còn hay không đi.”
Vân Chi
“Vâng, dì Lưu, chúng ta đi xem đi.”
Vòng thi đấu bán kết này có tất cả hai mươi nhà thiết kế, mỗi nhà thiết kế đều có phòng riêng.
Ở vòng đấu loại, Dương Diệu xếp thứ tư, nên phòng của cậu ấy là phòng số bốn.
Trương Thủy Sinh gõ cửa, nghe thấy tiếng mời vào từ bên trong, anh ta mới đẩy cửa ra, dẫn Lưu Đại Ngân vào phòng.
Lúc này người mẫu đã trang điểm xong, đang mặc bộ trang phục do Dương Diệu thiết kế rồi.
Dương Diệu đang ngồi sửa sang lại trang phục trên cơ thể người mẫu cùng với trợ lý của mình. Cậu ấy ngẩng đầu lên, thấy người vào phòng là ông chủ thì vội vàng chào hỏi: “Tổng giám đốc Trương có việc gì sao?”
Đây là lần đầu tiên cậu ấy tham gia cuộc thi quốc tế, tuy rằng đã vào được vòng bán kết nhưng cậu ấy vẫn rất căng thẳng, bị Trương Thủy Sinh nhìn chằm chằm, cậu ấy càng căng thẳng hơn.
Trong phòng có vài người, trang phục trên cơ thể người mẫu vẫn chưa sửa sang hoàn tất, Trương Thủy Sinh nói: “Dương Diệu, cậu cầm máy tính của mình ra đây với tôi một lát.”
Dương Diệu không hiểu ra sao, nhưng vẫn nghe lời Trương Thủy Sinh, cầm máy tính lên đi theo Trương Thủy Sinh và Lưu Đại Ngân ra ngoài.
Bây giờ còn hai mươi ba phút nữa là đến cuộc thi rồi.
Trương Thủy Sinh dẫn Dương Diệu ra ngoài, đi đến nơi trống trải không có người. Tầm nhìn ở nơi này thoáng đãng, nếu có ai đó qua đây chỉ cần liếc một cái là trông thấy được rồi.
Trương Thủy Sinh bảo: “Dương Diệu, cậu mở máy tính của cậu ra đi, tôi muốn xem bản vẽ phác thảo trước đây của cậu.”
Dương Diệu ngoan ngoãn làm theo, đặt máy tính lên cánh tay, di chuyển con chuột định mở ra bản thiết kế nháp trong máy tính.
Nhưng khi cậu ấy click mở thư mục kia lên, bên trong lại rỗng tuếch.
“Sao lại như vậy chứ?” Lúc này Dương Diệu cũng sốt ruột rồi, rõ ràng cậu ấy để tất cả bản nháp của mình trong thư mục này mà, sao lại không thấy nữa rồi.
Thấy vậy, Trương Thủy Sinh biết ngay bản nháp đã thật sự không còn nữa.
“Dương Diệu, cậu nghe tôi nói này…” Trương Thủy Sinh nói lại lời Lưu Đại Ngân nghe được cho Dương Diệu.
Dương Diệu lập tức hiểu ra: “Tổng giám đốc Lưu, ý ngài là có người thuê hacker xâm nhập vào máy tính của tất cả thứ sinh dự thi, vì bản thảo thiết kế của tôi tương đối tốt, đối phương đã sao chép tác phẩm của tôi, sau đó bảo hacker xoá hết tất cả bản nháp. Đợi đến khi thi đấu, tôi không lấy ra được chứng cứ, tội danh sao chép sẽ dừng trên đầu tôi?”
“Tổng giám đốc Lưu, ngài nói cho tôi đi, cô gái kia trông như thế nào?”
Lưu Đại Ngân nheo mắt nhớ lại vẻ ngoài của Từ Mạn Mạn, rồi nói: “Cô ta mặc một bộ váy liền màu trắng, tóc xoã ra không buộc lên, nhìn qua chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi.”
Dương Diệu thầm điểm qua tất cả thí sinh một lần, rất nhanh đã nói: “Tổng giám đốc Lưu, tổng giám đốc Trương, cô ta là Từ Mạn Mạn.”
Trương Thủy Sinh: “Hoá ra cô ta tên là Từ Mạn Mạn. Dương Diệu, cậu nghe này, lát nữa cậu cứ giả vờ mình không biết gì cả, cứ tham gia thi đấu bình thường nhé. Tôi đã nghĩ ra cách đối phó Từ Mạn Mạn rồi.”
“Tổng giám đốc Trương, anh nói ra kế hoạch của mình cho tôi biết đi, đến lúc đó tôi phải phối hợp với anh thế nào?”
Trương Thủy Sinh nói ra kế hoạch của mình, Lưu Đại Ngân nghe xong cũng yên tâm, biện pháp của Thuỷ Sinh cũng giống bà ấy nghĩ.
“Được rồi, chúng ta quay về thôi, cuộc thi sắp bắt đầu rồi.”
“Vâng, dì Lưu, Dương Diệu, chúng ta quay về thôi. Lát nữa khi cuộc thi diễn ra chúng ta sẽ bắt đầu hành động.”