Kết thúc hành trình ở nước F về nhà, Khương Xuân Sinh rất kích động, vừa gặp người nhà là bắt đầu kể lại những gì mình nhìn thấy nghe thấy ở nước F sinh động như thật.
Ngoài Lý Tam Thuận ra, mấy người ngồi trong phòng khách đều thích thú lắng nghe.
Vu oan không thành không bị bắt vào tù, chuyện này còn đặc sắc hơn xem phim nhiều.
Nghe Khương Xuân Sinh nói xong, Lý Tam Thuận không mồm năm miệng mười hỏi thêm như con trai, con gái, cháu trai cháu gái mình, mà đứng dậy lên lầu.
Lưu Đại Ngân hơi mệt, đang nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần. Lúc ở trên máy bay bà ấy đã ngủ được một giấc rồi, nên bây giờ không buồn ngủ nữa, chỉ là hơi mệt, không muốn rời giường.
“Đại Ngân, có phải bà lại nằm mơ, nên mới chạy sang nước F xem cuộc thi đấu gì kia không?”
Lý Tam Thuận ngồi xuống bên giường, hỏi Lưu Đại Ngân.
Bọn họ đã sống bên nhau cả đời, chỉ qua tiếng hít thở là Lý Tam Thuận đã biết Lưu Đại Ngân vẫn chưa ngủ.
“Ừ.” Lưu Đại Ngân vẫn nhắm mắt, nói: “Giấc mơ lần này không liên quan đến nhà chúng ta, là công ty của Thuỷ Sinh và nhà thiết kế công ty cậu ấy gặp khó khăn.”
“Hoá ra là như vậy, Đại Ngân, sao bà không nói với tôi một tiếng, nói với tôi, tôi có thể góp ý gì đó cho bà.”
“Chuyện này tôi tự giải quyết được, nên không nói với ông, sợ nói với ông rồi, ông lại lo lắng.”
Lý Tam Thuận ngồi bên mép giường, rất lâu vẫn không nói gì.
Đến khi Lưu Đại Ngân cho rằng chồng mình đã đi rồi, thì đột nhiên ông ấy nói: “Đại Ngân, trước kia mấy quyển sách bà mơ thấy đều viết người nhà chúng ta sẽ xảy ra chuyện, bây giờ bắt đầu viết về người ngoài rồi. Tôi sợ sau này, càng ngày bà càng nằm mơ thường xuyên hơn, nếu như vậy thật, cuộc sống của chúng ta sau này sẽ không được bình yên mất. Cứ bôn ba qua lại như vậy, sức khoẻ của bà còn chịu đựng được không?”
Lưu Đại Ngân chưa từng nghĩ đến vấn đề này, bây giờ nghe Lý Tam Thuận nói như vậy, Lưu Đại Ngân lập tức mở bừng mắt.
Giống như lời Lý Tam Thuận nói, không phải chuyện về người nhà mình bà ấy cũng mơ thấy, vậy chẳng phải sẽ rất vất vả sao?
Nỗi lo của Tam Thuận cũng có lý.
Lưu Đại Ngân ngồi dậy, thở dài, nói: “Đến đâu hay tới đó vậy, biết chuyện như vậy sẽ xảy ra sao tôi mặc kệ được.”
Lần nào Lưu Đại Ngân nằm mơ, cũng có một vài người vô tội bị liên luỵ, nếu như mặc kệ, Lưu Đại Ngân không qua được toà án lương tâm.
Phải biết rằng, những “Pháo hôi” bị tổn thương trong sách kia, có những người còn chưa từng làm sai điều gì.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, nếu biết mình sẽ gặp phải chuyện như vậy, bà ấy cũng mong có người vươn tay ra giúp đỡ mình.
“Được rồi, Đại Ngân, bà nói thế nào thì làm như vậy đi.” Lý Tam Thuận dùng đôi mắt dịu dàng đã bắt đầu vẩn đục nhìn Lưu Đại Ngân: “Nhưng mà tôi có một yêu cầu, sau này dù nằm mơ thấy chuyện gì, bà cũng phải nói với tôi, chúng ta cùng nhau giải quyết.”
Hai câu cuối cùng, Lý Tam Thuận dùng giọng điệu cầu khẩn.
Lưu Đại Ngân chỉ trả lời một chữ: “Được.”
Bọn họ là vợ chồng đã cùng nhau vượt qua sóng gió, dù có chuyện gì cũng nên cùng nhau đối mặt.
Nhận được hứa hẹn từ Lưu Đại Ngân, Lý Tam Thuận rất vui mừng: “Được, bà hứa rồi đấy nhé. Đại Ngân, bà nằm thêm một lúc nữa đi.”
Lưu Đại Ngân lại lắc đầu: “Lúc trên máy bay tôi ngủ suốt quoãng đường rồi, bây giờ không ngủ được nữa. Tội gọi điện thoại cho thư ký, bảo cô ấy đưa tài liệu đến, tôi xem ở nhà.”
Xưởng mì ăn liền ban đầu đã bị chính phủ quy hoạch thành trung tâm tài chính, Lưu Đại Ngân không bán nó đi mà quyết định tự mình xây địa ốc.
Nhà xưởng của bà ấy có diện tích không nhỏ, theo quy hoạch của chính phủ, có thể xây dựng hai toà nhà lớn.
Vân Chi
Lưu Đại Ngân định dùng một toà nhà làm địa chỉ làm việc của tập đoàn, một toà nhà khác xây xong sẽ cho thuê.
Trải qua tầng tầng phê duyệt, chính phủ đã phê chuẩn kế hoạch của Lưu Đại Ngân.
Hai toà nhà lớn này được xây dựng theo thiết kế của chính phủ, hiện tại đã qua giai đoạn đấu thầu, chỉ đợi các bên phối hợp khác thông qua là khởi công được rồi.
Lưu Đại Ngân vô cùng coi trọng chuyện này, bây giờ nhàn rỗi không có việc gì làm, thì làm việc thôi.
…
Bên này, nghe thấy Tạ Lâm bảo mình giúp đỡ mẹ của Từ Tiểu Bảo, Triệu Hữu Tiền nhăn mà: “Mẹ của Từ Tiểu Bảo tên là gì? Cô ta gặp phải khó khăn gì?”
Tuy người phụ nữ kia đã sinh cho mình một đứa con trai, nhưng mà hình như mình không có lý do gì để phải giúp đỡ đối phương nhỉ?
Theo suy nghĩ của Triệu Hữu Tiền, nếu người phụ nữ kia có mặt ở đây, đợi có kết quả xét nghiệm AND, xác định Từ Tiểu Bảo là con trai của mình rồi, anh ta sẽ cho đối phương một khoản tiền cho xong chuyện.
Lén sinh con của mình, chẳng phải muốn dựa vào con cái để được gả vào nhà họ Triệu sao?
Nhưng mà cánh cửa nhà họ Triệu không dễ vào như vậy, anh ta không muốn cưới một cô gái mình không có tình cảm, chỉ có một đứa con ràng buộc.
Cùng lắm là cho cô ta một số tiền!