Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ

Chương 126

Lúc Lâm Nghiên Thu đến nhà cô, cô ấy liền lặng lẽ nói: "Em dâu, vốn dĩ chị không nên nhiều lời, nhưng mà chị nhắc nhở em chút.

Trước kia khi em chưa đến đây, trong đoàn văn công đó có một nữ binh rất xinh đẹp, nghe nói cô ta thích lão Trình nhà em, còn đưa thư cho lão Trình nữa."

To gan như vậy sao?

Lâm Nghiên Thu nghĩ rằng những người trong niên đại này là tương đối bảo thủ, không có mấy chuyện tiểu tam tiểu tứ gì đó, cho dù quyền chủ động kết hôn quân sự nằm trong tay quân nhân, cũng không thể tùy tiện thông đồng đi.

Bất quá cái mà Lâm Nghiên Thu chú ý tuyệt đối không nằm ở trên thư tình: "Nhưng cô ta đẹp tới mức độ nào? Có đẹp hơn em không?"

Lưu Tố Mai nghe thế liền nhìn Lâm Nghiên Thu, cô mặc một chiếc váy dài đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, không có bông hoa nào, hai bên hông khâu hai đầu đai mỏng lỏng lẻo buộc ở thắt lưng.

Nếu người khác mặc vào sẽ giống như ni cô trong am, trong chùa, chỉ có Lâm Nghiên Thu mới có thể mặc chiếc váy này đẹp như vậy, tạo ra mùi vị liễu yếu, nói cho cùng còn không phải vì gương mặt sao?

"Không đẹp bằng em nhưng cũng không xấu, em dâu em không biết thôi.

Các cô ấy người nào cũng trang điểm xinh đẹp như yêu tinh, những điệu múa xoay xoay khiến đàn ông ai cũng thích, huống chi ở nơi này cho dù có là heo mẹ cũng biến thành điêu thuyền.

Lần nào đoàn văn công đến biểu diễn, lão Phùng nhà chị đều vui vẻ giống như đón năm mới!" Lưu Tố Mai càng nói càng tức giận, gương mặt kích động đỏ ửng lên.

Trùng hợp thay, buổi sáng hôm nay trong bộ đội có một buổi biểu dương về việc cứu trợ thiên tai đợt trước, đoàn văn công cũng đến biểu diễn.

Nếu Lâm Nghiên Thu ở đây, phỏng chừng sẽ dùng mấy chữ xấu, xấu, rất xấu để hình dung.

Nhưng người niên đại này cảm thấy rất thời thượng a, mỗi một người nữ binh trong đoàn văn công đều buộc hai bím tóc nhỏ, trên khuôn mặt bôi phấn hồng kiều diễm, đôi môi cũng đỏ đến mức có thể so sánh với khăn quàng đỏ buộc ở cổ, hơn nữa dáng người duyên dáng mềm mại, bắn một cái, nhảy lên, xoay vòng tròn, mỗi một chuyển động đều khiến khán giá bên dưới vô cùng kích động hò hét.

Trình Gia Thuật ngồi ở hàng ghế đầu bên cạnh Phùng Kiến Quốc, anh chỉ nghe anh ta suốt buổi đều vỗ tay ba ba, trong miệng còn thỉnh thoảng hét hai tiếng.

Âm thanh ầm ï khiến Trình Gia Thuật khó chịu nhíu mày.

Đối với một đám phụ nữ đỏ chót nhìn giống như mông khỉ này mà kích động vậy sao? Nếu không phải lát nữa anh còn phải lên sân khấu phát biểu thì anh sớm đã rời đi rồi.

Thay vì ngồi đây nhìn mấy người này, còn không bằng trở về nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn trắng nõn trong nhà, trên mặt không bôi cái gì cũng rất xinh đẹp.

Cái miệng đỏ âu không cần dùng son môi, mỗi lần cái miệng nhỏ nhắn kia càu nhàu liên hồi, anh liền muốn bịt kín nó lại.

Khu... Càng nghĩ càng đi hơi xa thì phải.

Cuối cùng cũng kết thúc, Trình Gia Thuật bước lên bục đại biểu đội ngũ của mình để phát biểu, xong xuôi liền chuẩn bị rời đi, vừa mới đi ra khỏi lễ đường thì có một giọng nói ở phía sau truyền đến: "Đại đội trưởng!"

Trình Gia Thuật xoay người lại, thấy người gọi mình là một nữ binh đội mũ quân đội, trên người mặc trang phục biểu diễn.

Vừa rồi đứng ở xa nên chỉ thấy hai má các cô đỏ bừng, bây giờ tiếp xúc gần anh mới chú ý gương mặt nữ binh này giống như một bảng màu, nhìn thế nào cũng không được tự nhiên.

"Đồng chí, tìm tôi có chuyện gì?" Trình Gia Thuật nhớ ra một khuôn mặt khác, anh không dám nhìn nhiều nữa.

"Đại đội trưởng, tôi tên là Vương Phương Phương, anh còn nhớ tôi không? Tôi là người lần trước đã viết thư cho anh, lần này Kinh huyện lũ lụt, tôi từ trên báo bộ đội nhìn thấy sự tích anh hùng của anh, đặc biệt bội phục anh, tôi nghĩ, tôi nghĩ..."
Bình Luận (0)
Comment