Thập Niên 80: Nữ Phụ Xinh Đẹp

Chương 146

Năm mới đã đi qua như thế, có mấy nhà vui mừng nhưng lại có mấy nhà ưu sầu, nhưng tổng thể mà nói, đại bộ phận người trong thôn Tam Tuyền đều vô cùng vui vẻ, đặc biệt là mấy nhà làm việc cho Sơn Trà, chỉ trong thời gian một hai tháng lại nhận được không ít tiền lương, ở dưới sự sùng bái và tôn kính của người nhà, sống một năm sung túc và đầy tự hào.

Mùa đông khắc nghiệt trong đất không còn gì sống, vốn dĩ từ trước đến giờ mọi người đều muốn lười nhác đến tháng giêng qua đi mới bắt đầu chính thức lao động, hiện tại vừa qua khỏi mười lăm tháng giêng, mọi người ai cũng đều háo hức trở về đưa tin bên Sơn Trà, rốt cuộc làm một ngày đã có tiền công một ngày, làm việc ở bên Sơn Trà lại không cực khổ, làm gì có ai nguyện ý ở nhà nhàn rỗi đâu.

Sơn Trà cũng bận rộn, cuối cùng thì Lý Thu Vân cũng đã trở về sau khi ăn tết ở Kinh Thị, việc đầu tiên cô ấy làm sau Tết là đi tìm Sơn Trà.

Lý Thu Vân đi dạo thành phố lớn một vòng, tầm nhìn của cô ấy cũng đã tiến bộ hơn trước rất nhiều, cũng càng phát hiện Sơn Trà là một thiên tài, rõ ràng là một cô gái đến từ một vùng quê nhỏ, nhưng sự hiểu biết của coi so với các cô gái đến từ thành phố lớn còn nhiều hơn, những món đồ xinh đẹp với hình thức mới lạ đó của cô không chỉ bán tốt ở An Thành mà ở Kinh Thị cũng rất nổi tiếng.

Công việc kinh doanh còn tốt hơn cả mong đợi của cô ấy nên cô ấy đã tăng gấp đôi đơn hàng, còn ký hợp đồng dài hạn với Sơn Trà, còn tìm xe vận tải cố định, về sau cứ cách một đoạn thời gian cứ đến giờ sẽ đến bên Sơn Trà lấy hàng một lần, cũng không cần cô ấy phải chạy qua chạy lại hai nơi.

Lượng hàng xuất xưởng của xưởng nhỏ tăng lên rất nhiều, hiển nhiên nhân công và máy móc bên Sơn Trà không đủ dùng, bất quá cũng may Vạn Hồng Hưng bên kia cũng kịp thời mang đến tin tức tốt cho cô.

Vạn Hồng Hưng đã nghiên cứu máy may tự động trong nửa năm, cuối cùng cũng có thành quả.

Anh ta mới vừa nghiên cứu thành công đã không chờ được mà đưa cho Sơn Trà nhìn.

Tuy rằng ngoại hình của nó hơi xấu hơn so với máy may tự động nhập khẩu nhưng giá thành lại rẻ hơn rất nhiều, nguyên liệu đều do anh ta mua ở An Thành hoặc gần An Thành, chi phí rất thấp, công năng so với hàng nhập khẩu lại không khác biệt mấy.

Sơn Trà thí nghiệm một chút, ở trong ánh mắt chờ mong của Vạn Hồng Hưng, cho anh ta ánh mắt khẳng định.

Vạn Hồng Hưng vui đến mức xém tí nữa nhảy cẫng lên.

Anh ta từ nhỏ đã có hứng thú đối với chuyện này rồi, hủy đi không ít đồ ở trong nhà, cũng không ít lần bị đánh, sau này lớn lên khi bắt đầu nghiên cứu mấy thứ này có mục đích lại càng nhận được không ít sự xem thường, nói anh ta sống quá tốt nên mới lấy số tiền đó làm những chuyện không có kết quả gì, chính là đốt tiền nhiều tiền.

Mãi cho đến khi Sơn Trà xuất hiện, cuối cùng anh ta mới có thể nếm trải vị ngọt được khẳng định sau nhiêu bao lâu sống trong sự nghi ngờ, và nó cũng đã tiếp thêm động lực để anh ta tiếp tục nghiên cứu.

Trừ bỏ máy may, anh ta còn cảm thấy hứng thú với thật nhiều đồ vật, có trường hợp thành công thế này, về sau anh ta cũng càng có niềm tin bản thân có thể nghiên cứu tiếp.

Sơn Trà thí nghiệm một chút máy may tự động của Vạn Hồng Hưng, cảm thấy nó cũng giống với chiếc mà cô sẽ sử dụng khi còn đi học, vì vậy cô đã ngay lập tức ký hợp đồng với Vạn Hồng Hưng lấy năm máy.

Cái máy may tự động này đắt hơn rất nhiều so với máy may thủ công, tuy nhiên sự đơn giản cũng tăng lên đó, hiệu quả được nâng lên rất nhiều, không còn gây quá nhiều mệt mỏi cho người sử dụng nữa.

Tuy rằng không phải hoàn toàn là máy may công nghiệp hoá, suy cho cùng nó phải thực hiện từng bước một.

Sau khi Sơn Trà bên này đã đặt mua máy may tự động với Vạn Hồng Hưng xong và sau khi trở về lại chuẩn bị đi đến Trung Bình cùng với Tạ Tri Viễn.

“Cái gì? Cháu cũng phải đi Trung Bình sao? Không phải Tạ Tri Viễn đi là được rồi sao? Cháu đi làm gì thế?” Bà Lưu hỏi.

Sơn Trà quay đầu lại liếc mắt nhìn Tạ Tri Viễn một cái, sau đó cô cười nói: “Cháu dự định cùng đi Trung Bình với anh ấy để thuận tiện xem có thể xây dựng một cái xưởng trà ở bên đó hay không.”

Bà Lưu nghe xong việc này lại càng thêm giật mình: “Không phải trong nhà đã có cái xưởng rồi sao, sao còn muốn chạy đến Trung Bình đi làm cái xưởng trà gì đó làm gì chứ?”

Bà Lưu không hiểu chuyện kinh doanh, bà ấy chỉ biết trong nhà đã có xưởng nội y làm được khá tốt, cũng có thể kiếm được không ít tiền, đừng nói là Thôn Tam Tuyền cho dù là toàn bộ trấn trên, đây cũng là lần đầu tiên một công xưởng nhỏ khai trương mấy tháng mà đã có không ít người thôn khác nghe danh mà đến tham quan.

Tuy rằng người trong thôn đến bây giờ cũng đều không rõ lắm rốt cuộc nhà máy này của Sơn Trà có tiền đồ gì, một tháng vậy mà lại có thể kiếm được biết bao nhiêu tiền, nhưng bà Lưu lại biết, nhà máy này nhất định so với sự tưởng tượng của mọi người còn kiếm tiền nhiều hơn thế nữa, chỉ cần nhà máy này còn, dựa theo sự hiểu biết của bà ấy nhất định có thể để cho Sơn Trà vô lo vô nghĩ về chuyện cơm áo cả đời.

Bà Lưu không có kiến thức gì, bà ấy chie cảm thấy như vậy là được rồi, hai vợ chồng son Sơn Trà và Tạ Tri Viễn, đã là người bình thường cả đời cũng không thể đến được độ cao kia, hiện tại nếu như lại đi Trung Bình làm cái xưởng lá trà gì đó, vậy không phải là lại lao tâm lao lực, còn phải phân thân đi coi chừng sao? Càng nhiều càng làm mệt đến hoảng đấy.

Sơn Trà nghe vậy đem Tạ Tri Viễn đẩy ra khỏi cửa, nói với bà Lưu: “Cái xưởng này là của cháu, xưởng lá trà là của anh ấy, không giống nhau.”

Bà Lưu nghe xong lại càng không rõ: “Kết hôn còn không phải là hai vợ chồng hay sao? Sao còn phân của ai làm gì, cháu cãi nhau với Tri Viễn hay sao?”

Sơn Trà thấy bà Lưu khẩn trương như thế cô vội xua tay nói: “Không có, bà có thấy cháu và anh ấy cãi nhau khi nào chưa.”

Vẻ mặt bà Lưu có chút mê mang, Sơn Trà tiếp tục giải thích: “Không phải phân ra là của ai, mà là mục tiêu theo đuổi của cháu và anh ấy không giống nhau, cái nhà máy này là sự nghiệp của cháu, xưởng lá trà là sự nghiệp của anh ấy, chúng cháu muốn cùng nhau tiến bộ, mà không phải một người tạm chấp nhận một người khác.”
Bình Luận (0)
Comment