Thập Niên 80: Nữ Phụ Xinh Đẹp

Chương 81

Bà chủ bán đồ vô cùng vui vẻ đưa quần áo cho Sơn Trà xong, sau đó đưa người đến nhà ăn bên cạnh, bảo bọn họ muốn gọi món gì thì gọi, chào hỏi với người thu tiền rồi nói đợi một chút bản thân sẽ đến đó trả tiền sau, nói rồi nhanh chóng trở về tiếp tục kiếm tiền.

Đây là lần đầu tiên Sơn Trà được ăn cơm ở nhà ăn nhà nước, cũng không biết có đồ ăn gì ngon, Vương Ái Hồng hưởng ké hào quang của Sơn Trà, lại mua hai bộ quần áo vô cùng yêu thích, nhanh chóng đứng ra đề cử nói: “Trời nóng thế này, ăn chút gì đó lạnh đi, món mì lạnh sốt thịt heo ở chỗ này vô cùng ngon, nhất định cậu sẽ thích nó.”

Sơn Trà gật gật đầu, xoay người dựa theo đề cử của Vương Ái Hồng muốn hai tô mì lạnh.

Một lúc sau, món mì lạnh sốt thịt heo đã được dọn ra bàn, cùng với dưa leo bào sợi tươi, mùi thơm nồng và tươi mát quyện vào nhau, thơm ngon nhưng không quá béo ngậy, thực sự khiến người thưởng thức phải thèm ăn.

Không chờ bọn họ ăn xong, nhóm khách đầu tiên của bà chủ gần như đã được phục vụ xong.

Bà chủ nhanh chóng lại đây thanh toán tiền, nhưng cũng không đi vội mà đặt mông ngồi xuống đối diện Sơn Trà nhìn cô với vẻ mặt hưng phấn nói: “Cô gái, nếu không thì cô tới giúp tôi bán đồ đi, tôi trả tiền lương cho cô nhé.”

Vương Ái Hồng dùng đũa gắp mì còn chưa ăn, nghe vậy liền mỉm cười bỏ lại vào bát.

“Chị ơi, đã quá muộn để chị nói vậy rồi, Sơn Trà nhà chúng tôi chính là một cái bánh thơm ngon, khoảng thời gian trước ở An Thành còn có người mời cậu ấy đi làm người bán hàng ở cửa hàng bách hoá nữa đấy.”

Bà chủ vừa nghe Vương Ái Hồng nói như thế lại vô cùng ảo não mà vỗ vỗ tay.

“Ai nha, đáng ra tôi nên nói sớm một chút.”

Bà chủ cũng đã sớm nhìn ra cô gái này không phải người bình thường, nếu có thể kéo cô tới giúp mình bán quần áo, doanh thu có thể tăng gấp mấy lần, chỉ cần có thể kiếm tiền để mình bỏ ra bao nhiêu tiền mướn Sơn Trà thì bản thân cũng đều đồng ý!

Vương Ái Hồng thấy vẻ mặt bà chủ vô cùng ảo não lại nhịn không được mà nói: “Nhưng mà cậu ấy cũng không đồng ý.”

Ngay lập tức đôi mắt bà chủ đã lại sáng lên.

“Vậy có thể tới nơi này của tôi để làm không?”

Sơn Trà đẩy Vương Ái Hồng một phen khi thấy cô ấy vẫn còn muốn nói chuyện trêu chọc bà chủ, cô nói: “Đừng có trêu chọc người ta nữa, chị à, tôi còn có việc phải tự mình làm nên không thể đến làm việc, rất cảm ơn lòng tốt của chị.”

Mọi người đều muốn Sơn Trà đến làm việc, nhưng đáng tiếc Sơn Trà đối với việc làm công cho người khác một chút hứng thú cũng không có, chỉ có thể lần lượt cự tuyệt ý tốt của người khác mà thôi.

Nghe Sơn Trà trả lời như thế, bà chủ biết suy nghĩ đem người kéo về đã không thể thành sự thật được rồi, nhưng cũng đồng thời sự tò mò cũng không khỏi dâng lên.

“Cô gái à, rốt cuộc thì cô làm gì thế? Làm sao mà có thể hiểu được nhiều như vậy?”

Vương Ái Hồng lại vô cùng kiêu ngạo nói: “Cậu ấy chính là một nhà thiết kế, tự thiết kế quần áo.”

Từ nhà thiết kế này cũng là khoảng thời gian gần đây cô ấy mới nghe được từ trong miệng Sơn Trà, lúc ấy nghe không hiểu còn để cho Sơn Trà giải thích một chút, hiện tại làm trò thấy bà chủ này do với mình càng không hiểu, thấy bà chủ này có chút nghi hoặc lập tức ưỡn ngực kiêu ngạo giải thích với cô chủ lên.

Chờ Vương Ái Hồng giải thích xong, ngay tức khắc bà chủ có một bộ dáng bừng tỉnh.

“Trách không được lại lợi hại đến như thế, hiểu được nhiều như thế này.”

Hai người thay phiên thổi phồng Sơn Trà một hồi, Sơn Trà mặt không đổi sắc nghe xong, bà chủ lại nhịn không được mà hỏi: “Các người nói nội y kia, thật sự có thể bán đắt ở trong thành đến như vậy sao?”

Kỳ thật trước khi Vương Ái Hồng nói thì bà chủ cũng đã được nghe nói qua, nhưng mà rốt cuộc tuổi của bà cũng có lớn chút, cảm thấy nội y nói trắng ra là chính là một khối nội khố, bộ dáng tuỳ tiện miễn có thể mặc được là được rồi, còn cần phải mua riêng hay sao.

Bởi vậy tuy rằng đã sớm nghe qua, nhưng vẫn luôn không có ý định sẽ nhập về vài món bản thử, rốt cuộc thì khi bà vào thành nhập hành cũng đã từng hỏi thăm qua, một bộ muốn tiến giới phải vài đồng, còn mắc hơn cả bộ quần áo vừa rồi, vải dệt còn ít đến đáng thương, ở trong mắt bà chủ thấy thì nó hoàn toàn không đáng giá đến mức đó, nhất định nhập về cũng không có ai muốn mua nó.

Hiện tại nghe Vương Ái Hồng nói như thế vừa bản thân lại không khỏi động lòng, chẳng lẽ là do bản thân thật sự không biết nhìn hàng?

Nghe bà chủ hỏi như thế, Vương Ái Hồng lập tức nói như chém đinh chặt sắt: “Đương nhiên là bán tốt rồi, đừng nói ở trong thành, cho dù là ở trấn trên cũng có rất nhiều người muốn mua nữa đấy.”

Nói đến cái này, cô ấy so chính chủ Sơn Trà còn kích động hơn, vô cùng có tinh thần mà nói với bà chủ về việc tiêu thụ, cuối cùng cũng đã thành công thuyết phục được bà chủ.

Hơn nữa đầu óc vừa chuyển, nghĩ ra điểm mấu chốt.

“Hay là vậy đi, tôi sẽ nhập hai mươi bộ này từ chỗ của cô, sau đó lúc cô đưa hàng đến thì phiền toái cô thuận tiện giúp tôi bố trí một chút bày biện trong tiệm đi, tôi đưa cho cô thêm tiền, cô xem thấy như thế nào?”

Bà chủ không hổ là một người có đầu óc linh hoạt, nghĩ nếu như không thể để Sơn Trà đến nơi này của mình đi làm, vậy để cho cô đến tiệm mình hỗ trợ mình bố trí lại tiêm, nhưng lại sợ Sơn Trà chướng mắt chú tiền này không muốn làm, hơn nữa quả thật đã Vương Ái Hồng thuyết phục, vậy nên dứt khoát nghĩ dùng danh nghĩa nhập hàng để cho Sơn Trà thuận tiện giúp mình một chút.

Cứ như vậy cho dù hai mươi bộ nội y này không bán được vậy thì bà cũng có thể từ chỗ khác kiếm tiền trở về, không tính là quá mệt.

Vương Ái Hồng vừa nghe đã cảm thán nói: “Bà chủ à bà cũng thật là biết kinh doanh đấy.”

Bà chủ cười hắc hắc, nhìn chằm chằm Sơn Trà: “Cô gái à cô xem thấy thế nào? Nếu như mà cô đồng ý thì tôi có thể đem tiền đến ngay cho cô.”

Ruồi bọ dù nhỏ cũng là thịt, hai mươi kiện tuy rằng không nhiều lắm, nhưng Sơn Trà cũng không thể có đạo lý chê ít được, bố trí bày biện cũng không phải là chuyện phiền toái gì, bởi vậy Sơn Trà hơi suy tư cũng đã đồng ý yêu cầu này.

Lần dạo cái phố này lại dạo ra đơn đặt hàng hai mươi kiện, cũng là việc mà Vương Ái Hồng không hề nghĩ tới.
Bình Luận (0)
Comment