Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó

Chương 214

“Chị Tuyết Mai, thứ này đối với tôi quả thực rất quan trọng, cho nên tôi sẽ nhún nhường, nhưng tôi không thể lấy không đồ của cô, chữa bệnh tôi có thu tiền trị bệnh, không nhận quà, cái này nếu cô trả tiền, thì tôi sẽ mang tiền trả cho cô, không cần vé, cô dùng bao nhiêu tiền mua, tôi dùng gấp đôi số tiền mua lại từ cô.

Vải mang lại lợi ích cho nhà máy và được bán với giá thấp cho Trần Tuyết Mai, cô sẽ không làm cho Trần Tuyết Mai hoặc chính mình thua lỗ nếu trả giá gấp đôi.

Nếu mua bên ngoài, giá của những loại vải này có thể cao hơn, và cũng cần phải có vé.

Nghe những lời thẳng thắn này của cô, Trần Tuyết Mai cảm thấy thoải mái trong lòng.

Cô ấy chỉ thích làm việc với những người sảng khoái.

Nhìn Giang Niệm Tư lúc này, Trần Tuyết Mai vẻ mặt rất hài lòng, đối với bác sĩ mang theo một tia kính trọng.

“Đương nhiên, chỉ có thể an tâm khi thu tiền của cô, tôi liền thu tiền”

Sau khi đạt được thỏa thuận, Giang Niệm Tư bắt đầu chữa trị lần cuối cùng cho Trần Tuyết Mai.

Lúc bôi thuốc, Giang Niệm Tư từ trong hộp thuốc lấy ra một ít thuốc.

“Những gói này là để cô uống trong nửa tháng tới, cách nấu cũng giống như cách trước, mặt khác, cái này là để cho chồng cô uống, sau nửa tháng cô có thể thử quan hệ xem, nhưng mà đừng gấp gáp, không thể nhanh có thai như vậy được, đối xử với nó bằng tâm trí bình thản thôi”

“Còn hai gói màu vàng nữa, hãy uống sau khi quan hệ.”

Trần Tuyết Mai cẩn thận nhận lấy gói thuốc: “Được rồi, cảm ơn bác sĩ Giang”

“Cô phải nghỉ ngơi thật tốt, tôi về đây”

Vừa nói, Giang Niệm Tư vừa quay người lại, vô tình làm đổ chiếc radio mà Trần Tuyết Mai đặt trên bàn đầu giường.

Nó rơi xuống đất một tiếng “bốp”, không hề bị gãy mà chỉ chạm vào phím công tắc.

Chiếc radio phát ra âm thanh “tư tư”, theo sau là một câu tiếng phổ thông chuẩn mực.

“Chín ngày đã trôi qua kể từ trận động đất ở Bắc Thành.

Các chiến sĩ Quân Giải phóng Nhân dân của chúng ta, sau nhiều ngày nỗ lực giải cứu, cuối cùng... tư tư.”

Âm thanh nhảy lên vài lần rồi biến mất.

 

 

Giang Niệm Tư sửng sốt một lát.

Động đất Bắc Thành?

DTV

Chín ngày?

Có vẻ như đã nhiều ngày trôi qua kể từ lần cuối cô và Thẩm Trình gặp nhau.

Còn Thiệu Dương, người mà anh họ cô giới thiệu, hình như cũng đã thả bồ câu cho cô khoảng tám chín ngày.

Ngoài ra còn có Giang Bằng Vũ đang đi làm nhiệm vụ.

Mọi thứ được kết nối nối tiếp và đột nhiên nó trở nên rõ ràng.

Giang Bằng Vũ cùng quân đội với họ, và anh ta chắc chắn cũng đã đến Bắc Thành để giải cứu như họ.

Giấc mơ đó... giấc mơ đó?

Có thật không!

Giang Niệm Tư đột nhiên cảm giác được trái tim mình bị ai đó tóm lấy, sau đó treo lơ lửng trên bầu trời cao vạn dặm không một gợn mây.

Thấy biểu cảm của cô không thích hợp cho lắm, nên Trần Tuyết Mai tưởng rằng là do cô lỡ tay làm rơi máy thu thanh của cô ấy nên mới cảm thấy căng thẳng.

Liền vội vàng nói rằng: “Bác sĩ Giang, không sao đâu, món đồ này cứ như vậy đó, chị cũng không biết đã làm rơi bao nhiêu lần rồi, không hư đâu...”

Nói xong, Trần Tuyết Mai liền đưa tay nhặt máy thu thanh trên đất lên, dùng sức vỗ mấy cái trên cái máy, trong máy thu thanh lại truyền tới tiếng phát tin tức.

Giang Niệm Tư hoàn hồn lại, kéo lấy cánh tay của Trần Tuyết Mai: “Chị Tuyết Mai, em có thể mượn điện thoại của nhà chị để dùng một lát hay không?

Điều kiện của nhà Trần Tuyết Mai tốt, lại cộng thêm việc chồng là quản đốc xưởng, nên trong nhà được lắp đặt một cái điện thoại riêng.

Lúc này Trần Tuyết Mai mới nhận ra điều bất thường, biết rằng cảm xúc của Giang Niệm Tư không bình thường vốn không phải là bởi vì làm rơi máy thu thanh.

“Em dùng đi, không sao cả, gọi bao lâu đều được.”

Được sự cho phép của cô ấy, Giang Niệm Tư liền lục lọi phần đáy của hộp dụng cụ y tế, cầm số điện thoại mà ông cụ Thẩm để lại cho cô ra.

“Là chị ép tôi mới đúng.” Thẩm Trình cười lạnh một tiếng: “Chị đừng suy nghĩ mọi người đều giống như tên người yêu súc sinh kia của chị, tôi sẽ không làm gì với con chị chỉ là nếu chị đưa đứa bé kia đi, vậy thì đừng nghĩ đến việc hai người sẽ còn là người một nhà, tôi sẽ đưa đứa bé ấy đến một nơi xa thật xa, sẽ khiến chị vĩnh viễn không tìm thấy “Không, Thẩm Trình, cậu không được làm như vậy” Thẩm Thanh Tuệ đưa đứa nhỏ đi cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ.

Cô ta không thể gây ra tai tiếng lớn như vậy, càng không thể để cho đứa nhỏ sau này phải gánh trên lưng tội danh của ba nó còn bị người đời vùi dập.

Nhưng cô ta cũng không muốn bỏ qua cho cô.

Đợi cho cô ta có đủ năng lực và khả năng chịu đựng được tất cả lời nói, thì cô ta chắc chắn sẽ đưa con bé trở về.

Thẩm Trình ngồi xổm xuống, trong đôi mắt tối đen không có một tia ấm áp: “Tôi có làm như vậy hay không quyết định nằmn ở chị, tôi không muốn chị trước một vẻ sau lưng một vẻ, nếu để tôi nghe thấy chị sỉ nhục hoặc ức h.i.ế.p bác sĩ Giang, thì những gì tôi nói đượcm cũng sẽ làm được.”

Thẩm Thanh Tuệ bất ngờ nhìn Thẩm Trình, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy được sự độc ác trong mắt của anh.

Anh thật sự đối với cô ta như vậy, anh đối với cô ta, cho đến bây giờ không còn tình chị em gì nữa.

Giang Niệm Tư vừa lúc kiểm tra cơ thể cho một người bệnh xong, Thẩm Trình cũng đã trở lại.

Trên mặt anh mang theo nụ cười dịu dàng, hoàn toàn khác với người đàn ông với sắc mặt căng cứng lúc trước.

Giang Niệm Tư đọc một đơn thuốc, Từ Xán Xán cũng viết đơn thuốc ra.

Sau khi đưa đơn thuốc cho người bệnh, Giang Niệm Tư mới ra khỏi phòng bệnh.

“Đã xong?” Giang Niệm Tu hỏi.

Thẩm Trình khoát tay lên bả vai của cô, cúi đầu nhìn cô: “Dọa đến em rồi? Xin lỗi em, cũng bởi vì anh, anh sẽ không để chị ấy đến làm phiền em nữa đâu.”

Tuy anh đang cười nhưng cảm xúc không cao.

 

 

Giang Niệm Tư cảm nhận được cảm xúc anh đang hạ xuống, cô nhẹ giọng trấn an anh: “Em không sao, anh không cần lo lắng cho em, em cũng không phải là người yếu đuối gì, nếu chị ta còn đến gây phiền phức cho em, em sẽ đứng yên cho chị ta bắt nạt sao? Yên tâm đi, bác sĩ Giang nhà anh cũng không phải con thỏ nhỏ dễ bị người ta bắt nạt đâu.”

Khóe mắt hay đuôi lông mày của cô đều mang theo ý cười, hiển nhiên không đặt chuyện của Thẩm Thanh Tuệ ở trong lòng.

Thẩm Trình vươn tay nhéo nhéo ngón tay của cô, anh cười nói: “Đúng, bác sĩ Giang nhà anh”

Giang Niệm Tư tức giận liếc mắt với anh một cái, cô hỏi: “Trước đó chẳng phải anh đã nộp đơn báo cáo kết hơn sao? Vẫn chưa xin thông qua sao?”

Ông chủ nhọc lòng lo chuyện đại sự của anh, nhọc lòng đến nỗi lòng cũng muốn nát, như vậy làm sao có thể không cho thông qua chứ.

“Đã thông qua, nhưng anh muốn chờ ba mẹ đến đây”

DTV

Anh không muốn người ta cảm thấy, ba mẹ anh không xem trọng vợ của anh.

Cho nên chuyện lễ nghĩ cùng xem mặt cũng phải đều có không thể thiếu.

Ý cười trong mắt Thẩm Trình tăng cao, anh cố ý nhỏ giọng nói ở bên tai cô: “Bác sĩ Giang nôn nóng gả cho anh sao?”

Giọng nói người đàn ông trầm thấp, chính là loại mà Giang Niệm Tư thích.

Biết anh cố ý chọc mình, Giang Niệm Tư ngẩng đầu nhìn về phía anh, đôi mắt ngấn nước khẽ cười nhìn anh: “Sao vậy? Không thể sao? Thẩm đội trưởng của chúng ta vĩ đại như vậy khiến em sốt ruột muốn lập gia đình thì có vấn đề sao? Người đàn ông tốt như vậy, em không nắm chặt, quay đầu lại thì người đã bỏ chạy rồi vậy em phải tìm ai đây?”

Giọng nói kia vừa nhỏ vừa mềm, dịu dàng đến tận xương tủy.

Thẩm Trình vốn muốn trêu chọc đột nhiên lại trở thành bại trận, anh chống ở đầu vai cô bật cười thành tiếng.

Tiếng cười trầm thấm, như từ trong lồng n.g.ự.c phát ra tiếng từ tính dễ nghe.

“Vậy em cần phải nắm chặt.”

Bình Luận (0)
Comment