Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó

Chương 220

Thẩm Thanh Tuệ liền giải thích: “Dì Lư, cháu không nói gì với dì cả, cháu chỉ muốn giải thích là vì sao bác sĩ Giang lại có thể tới đây làm việc mà thôi. Cháu không có lừa dì, bác sĩ Giang đúng là nhờ vào sự đề cử của ông nội cháu mới có thể lên làm chủ nhiệm ở đây, cháu cũng không biết trình độ thật của cô ấy”

“Chị Thanh Tuệ, chị nói cái gì vậy?”

Hứa Quan Quan lôi kéo Giang Niệm Tư biểu lộ sự hâm mộ xong mới nhớ tới Thẩm Thanh Tuệ cũng đang ở đây nên lập tức chạy về tìm cô ấy. Không ngờ lại nghe được câu nói này.

Nghe thấy giọng Hứa Quan Quan, không biết vì sao trong lòng Thẩm Thanh Tuệ bất chợt trở nên bối rối.

Hứa Quan Quan không đợi cô ấy giải thích đã đi vào, nói với Lư Lan Nguyệt: “Dì Lư, chuyện không phải như vậy, cháu có thể làm chứng”

“Bác sĩ Giang đúng là được Thẩm gia gia tiến cử, nhưng sở dì Thẩm gia gia tiến cử cô ấy là vì cô ấy có thể trị hết bệnh ở chân của Thẩm gia gia mà tới chị Thanh Tuệ cũng không trị được.

“Hơn nữa bác sĩ Giang không chỉ có sự tiến cử của Thẩm gia gia, mà còn có sự tiến cử của bác sĩ Trương Khởi Tiên. Cô ấy có thể vào được bệnh viện, ngoại trừ điều này còn là vì cô ấy đã trị hết bệnh ở chân của Thẩm Trình”

“Lúc ấy tình hình chân của Thẩm Trình vô cùng nghiêm trọng, tất cả chúng ta phán đoán dù anh ấy có được chữa khỏi cũng không có khả năng khôi phục lại như trước, càng không thể tiếp tục tiếp nhận huấn luyện quân đội với áp lực nặng như vậy.”

“Nhưng bác sĩ Giang đã làm được, đó mới là sự tiến cử cho cô ấy vào viện tốt nhất.”

“Còn một việc nữa để chứng minh vì sao bác sĩ Giang lại có thể ngồi vào chức vị chủ nhiệm. Là bởi vì cô ấy thông qua bài kiểm tra của bệnh viện giành cho cô ấy. Tất cả các bác sĩ ở khoa y học cổ truyền đều tham gia, chúng cháu cũng là người chứng kiến, không xuất hiện bịp bợm gì cả.”

“Vậy nên dì Lư, dì không cần lo lắng. Bác sĩ Giang chính là bác sĩ lợi hại nhất trong bệnh viện chúng cháu, không phải là cô gái bị tùy tiện kéo từ đâu tới cho đủ số lượng. Huống hồ gì với thân phận của lão Lư, bệnh viện chúng cháu dù có gan tày trời cũng không dám lấy thân thể lão Lư ra nói đùa được Lời này nhìn thì giống giải thích cho Lư Lan Nguyệt nghe, nhưng thực tế là nói cho Thẩm Thanh Tuệ nghe.

 

 

Giang Niệm Tư trị hết bệnh cho lão Lư, Lư Lan Nguyệt dĩ nhiên càng tin tưởng cô ấy hơn.

Sau khi nghe Hứa Quan Quan nói xong, chỉ cảm thấy lòng dạ Thẩm Thanh Tuệ thật độc ác.

DTV

Mà mặt Thẩm Thanh Tuệ sau khi nghe Hứa Quan Quan giải thích lại càng trắng bệch.

“Quan Quan...”

Cô ấy nhìn Hứa Quan Quan, muốn kéo tay cô đi.

Hứa Quan Quan chào hỏi Lư Lan Nguyệt xong mới xoay người rời đi.

Thẩm Thanh Tuệ đuổi theo giải thích: “Quan Quan, cô từ từ đã, nghe tôi giải thích.

Hứa Quan Quan đi nhanh về phía trước: “Chị Thanh Tuệ, tôi không muốn nghe chị giải thích, bởi vì tôi không muốn cãi nhau với chị. Tôi sẽ không vì vậy mà chấm dứt mối quan hệ với chị, nhưng xin chị tha thứ, giờ tôi không thể đối mặt với chị được.

“Tôi không muốn tin đại tiểu thư nhà họ Thẩm từng ghét cái ác như kẻ thù giờ lại biến thành người không rõ đúng sai lại có thể gán ghép suy nghĩ độc ác trong nội tâm cho người khác rồi đi truyền đạt với người ngoài...

Nói tới đây, giọng Hứa Quan Quan nghẹn lại: “Tôi đã từng rất thích chị Thanh Tuệ, tôi không biết vì sao chị tài giỏi như vậy lại chỉ vì một người đàn ông mà biến thành như thế...”

“Chị có ngăn cách với nhà họ Thẩm tôi có thể hiểu được, nhưng Thẩm Trình không sai, bác sĩ Giang càng không sai. Tôi không phải vì bọn họ mà lên án chị, mà là cảm thấy chị Thanh Tuệ có hàng vạn lý do để đi ra, nhưng vẫn cố tình chui vào một cái ngõ cụt, làm ra chuyện khiến cho người ta chán ghét còn cố mà biện minh cho chính mình.

Nghe thấy tiếng bước chân phía sau càng lúc càng nhỏ, Hứa Quan Quan dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía cô ấy.

“Chị Thanh Tuệ, chị nhất định cảm thấy mình không sai nhỉ... Nhưng chị đã sai rồi, chị sai vì chị chỉ tin tưởng vào chính mình”

Nói xong câu đó, Hứa Quan Quan rời đi không thèm ngoảnh đầu lại.

Thẩm Thanh Tuệ yên lặng nhìn bóng dáng Hứa Quan Quan rời đi.

Cô ấy thật sự sai rồi sao?

Cô ấy đột nhiên nhớ tới ánh mắt Hứa Quan Quan từng nhìn cô ấy, cũng giống như nhìn Giang Niệm Tư vậy, vừa sùng bái vừa ngưỡng mộ.

Mà bây giờ, trong mắt cô ấy lại chỉ có mất mát, rõ ràng tới như vậy.

Hứa Quan Quan thường ngày thoải mái nhưng đối mặt với người bạn mà cô để tâm nhất, cô lại rất yếu đuối.

Cô không ngờ Thẩm Thanh Tuệ vậy mà lại ở lại để nói với dì Lư những lời đó.

Cô không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên hiểu rõ lời Thẩm Thanh Tuệ nói cho Lư Lan Nguyệt nghe có mục đích gì.

Cô không để ý chuyện cô ấy nói về bác sĩ Giang như thế nào, cô ấy chỉ để ý đối tượng mà cô ấy nói là ai.

Tâm tư hiểm ác trong đó cực kì rõ ràng.

Trước mặt Thẩm Thanh Tuệ, cô còn cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng sau khi khuất khỏi tầm mắt cô ấy, Hứa Quan Quan lập tức bật khóc.

Khi vội vàng chạy xuống cầu thang lại đụng trúng Giang Bằng Vũ tới tìm Giang Niệm Tư.

Giang Bằng Vũ giữ chặt cổ tay của cô ấy, nhìn vào đôi mắt đỏ ửng của cô ấy: “Cô khóc à.

Hứa Quan Quan trừng mắt nhìn anh ta, nói rõ như vậy làm gì.

Cô ấy nhào thẳng vào trong lòng Giang Bằng Vũ, bật khóc thành tiếng: “Giang Bằng Vũ, tên khốn kiếp nhà anh..”

Giang Bằng Vũ: “???”

Anh ta tỏ vẻ khó hiểu nhìn cô gái trước mặt, ôm anh ta làm gì? Còn nói anh ta khốn kiếp.

 

 

Để người khác hiểu lầm thì làm sao bây giờ?

Hơn nữa sao anh ta lại khốn kiếp chứ?

Giang Bằng Vũ sợ tới mức mau chóng nắm lấy bả vai cô đẩy ra, nghiêm túc nói: “Nói chuyện tử tế đi, bác sĩ Hứa, sao cô lại thế này? Cô làm vậy sẽ dễ bị người ta đồn bậy đó”

Hứa Quan Quan đang khó chịu, đâu rảnh mà để ý tới chuyện bị đồn.

Thấy anh ta tức giận, tỏ vẻ hùng hổ, cô lập tức vươn tay đánh cho anh ta một cái.

“Anh không thể dịu dàng với con gái chút à? Tôi đang buồn, anh không an ủi tôi thì thôi lại còn sợ bị đồn, tôi và anh thì có thể bị đồn như thế nào?”

“Có thể bị đồn rất nhiều chuyện đó, ví dụ như Giang Bằng Vũ bắt nạt Hứa Quan Quan, Giang Bằng Vũ và Hứa Quan Quan yêu đương khiến Hứa Quan Quan khóc...

Hứa Quan Quan nhìn anh ta nghiêm túc nói hưu nói vượn, cạn lời trợn trắng mắt. Cô liền biến suy nghĩ thành hành động thực tế đánh lên n.g.ự.c anh ta một cái.

“Anh không thể nói gì tốt chút à, đồ đàn ông thái nhà anh.”

Hứa Quan Quan vốn đang rất buồn, bị Giang Bằng Vũ gián đoạn đã trực tiếp quân mất chuyện làm ảnh hưởng tới tâm trạng của cô.

Giang Bằng Vũ cao hơn cô một cái đầu, thấy hốc mắt cô ửng hồng còn có thể mắng chửi người liền cong lưng xoa xoa đầu cô.

Cười nói: “Đây mới là bác sĩ Hứa mà tôi quen, hung dữ vậy là được rồi, sao có thể khóc hu hu được chứ? Là ai bắt nạt cô, cô nói cho tôi biết, tôi giúp cô bắt nạt lại.

Hứa Quan Quan thoáng sửng sốt.

Anh ta đứng cách rất gần, không có chút khoảng cách nào.

Bởi vì anh ta cố tình cong lưng nên hai người mặt đối mặt ở khoảng cách rất gần. Cô thất thần nhìn người đàn ông thúi trước mặt.

Anh ta vừa mới cố ý dời đi sự chú ý của cô để dỗ cô vui vẻ sao?

Cô cẩn thận nhìn Giang Bằng Vũ. Kỳ thực anh ta cũng khá đứng đắn, cũng rất tuấn tú.

DTV

Góc cạnh rõ ràng, hai tròng mắt sắc bén, chẳng qua lúc này anh ta đang cười.

Anh ta cười rộ lên có chút giống bác sĩ Giang, mang tới cho người ta cảm giác ấm áp, dễ chịu.

Hứa Quan Quan theo bản năng lùi ra sau một bước, cũng bắt đầu cúi đầu.

Bình Luận (0)
Comment