Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó

Chương 224

Ngoài cửa truyền tới tiếng của Giang Bằng Vũ: “Cái kia, hai người cãi xong chưa? Tư Tư nên ra rồi.”

Còn đợi thêm nữa Giang Bằng Vũ sợ người khác sẽ nói xấu em gái anh ta.

Tuy hai người sắp kết hôn rồi nhưng ở nơi công cộng thì vẫn nên chú ý một chút, không nên để lại ảnh hưởng xấu.

Giang Niệm Tư đột nhiên đỏ mặt: “Đây, đây.

“Anh đi mở cửa”

Thẩm Trình đặt cô ngồi xuống giường, còn anh đứng dậy đi mở cửa.

Giang Niệm Tư hoảng hốt tới nỗi ánh mắt không biết phải để đâu, vì vậy nên liếc nhìn lưng Thẩm Trình.

Lúc này cô mới phát hiện eo Thẩm Trình rất đẹp.

Là dáng người mà phụ nữ đều hâm mộ.

Thẩm Trình kéo cửa phòng ra. Giang Bằng Vũ đang định nói gì đó bỗng nhìn chằm chằm vào chỗ đũng quần anh: “Cậu sợ tới mức đái ra quần à?”

Theo tầm mắt của anh ta, Thẩm Mình mới nhớ ra dấu vết trên quần mình là từ đâu ra.

Tất cả đều là nước muối sinh lí.

Anh vừa định há miệng giải thích thì Giang Bằng Vũ đã ghé sát anh, thấy miệng anh đỏ lên, nghĩ tới gì đó, trong lúc nhất thời cảm thấy đau gan.

“Tư Tư, về cùng anh.”

“À, được.

Giang Niệm Tư chậm rãi đi ra ngoài.

Thẩm Trình sao có thể không biết Giang Bằng Vũ nghĩ gì, vội giải thích: “Đây là nước muối sinh lý, anh đừng nghĩ bậy”

 

 

Trước mặt em gái, Giang Bằng Vũ thề thốt phủ nhận: “Tôi không có nghĩ bậy, là cậu nghĩ bậy, đi thôi Tư Tư”

DTV

Khi đi ngang qua Thẩm Trình, Giang Niệm Tư còn quay đầu nhìn anh một cái. Người đàn ông để vai trần, khuôn mặt ửng đỏ đúng là dễ khiến người ta hiểu lầm.

“Ngày mai nhớ rõ tới tìm em để em thay thuốc cho anh lần nữa.”

Thẩm Trình nhìn vẻ mặt chua chát của Giang Bằng Vũ, cúi đầu cười một tiếng, vẫy tay với Giang Niệm Tư: “Được, ngày mai anh tới tìm em, nhớ phải ăn cơm, đúng giờ tan làm đã biết chưa?”

“Đã biết đã biết, cậu nói nhiều quá, có thấy phiền không vậy.

Trả lời anh là tên Giang Bằng Vũ đang ăn dấm chua kia.

Tuy Giang Niệm Tư từ chối gia nhập viện nghiên cứu nhưng về chuyện này lão Lâm và lão Dương cũng không để bụng.

Họ vẫn đang tiếp tục kiểm tra xem thuốc sinh tinh có thể nào trị được triệu chứng suy nhược tinh trùng hay không.

Bây giờ một nửa số bệnh nhân có triệu chứng còn lại của Giang Niệm Tư được chia đều cho bác sĩ Dương, bác sĩ Lâm và Hứa Triều Dương.

Thẩm Thanh Tuệ bỗng bị gạt sang một bên, cô ấy liền đi tìm lão Lâm hỏi.

Lão Lâm lạnh lùng trả lời: “Tôi có hỏi thăm qua, cô thường đi tìm mẹ doanh trưởng nói bác sĩ Giang gạt người có đúng không?”

Thẩm Thanh Tuệ không ngờ lão Lâm lại đi hỏi thăm chuyện này, vừa nghe thấy vậy trong lòng lập tức vang lên tiếng “lộp bộp”: “Lão Lâm, ông có ý gì vậy?”

Trước giờ lão Lâm vẫn luôn ôn hòa, bây giờ cũng thế, nhưng lời nói ra lại khiến cho trái tim Thẩm Thanh Tuệ trở nên lạnh lẽo.

Ông ấy cười nói: “Không có ý gì, nhưng tôi muốn nói cho cô biết, không có bất kì chuyện gì là tuyệt đối. Có thể trong lòng cô còn nghi vấn, cũng có thể nghi ngờ nhưng không thể dưới tình huống không chắc chắn đi nói với người nhà bệnh nhân là bác sĩ đó gạt người.”

“Cô làm như vậy dù là về phương diện đạo đức hay công việc thì đều không phù hợp. Chúng ta dùng thuốc và phương pháp của bác sĩ Giang đi trị bệnh, cũng nên hiểu đạo lý làm người, phải có chuẩn mực, chú ý một chút. Tôi thấy trạng thái tinh thần của bác sĩ Thẩm không tốt cho lắm. Như vậy đi, mấy ngày này cô nghỉ ngơi chút đi, chờ sau khi trạng thái tốt trở lại hãy nói chuyện sau này”

Nói xong, bác sĩ Lâm cúi đầu ghi chép, rồi gọi vọng ra ngoài: “Mời bệnh nhân tiếp theo vào.”

Tuy lão Lâm nói khá dễ nghe nhưng ý đồ trong đó Thẩm Thanh Tuệ hiểu rõ.

Ý của ông ấy đơn giản là nếu cô ấy nói ai khác là gạt người thì thuốc do người đó nghiên cứu ra cô ấy đừng đụng vào, cũng đừng tham gia kiểm tra.

Tương đương với việc loại cô ấy ra khỏi ứng viên cho công việc lần này.

Lão Lâm là người phụ trách của viện nghiên cứu. Thẩm Thanh Tuệ không biết ý của ông ấy là sau này cô ấy phải ăn không ngồi rồi chờ hay là chỉ có hiện tai.

DTV

Cô ấy còn muốn giải thích nhưng bệnh nhân phía sau đã vào, cô ấy không thể không mau chóng rời đi.

“Tôi biết rồi, bác sĩ Lâm.”

Bên kia, Hứa Triều Dương gặp phải một người có bệnh đặc thù. Anh ta muốn đi hỏi Giang Niệm Tư xem nên giải quyết như thế nào, giao lưu một chút về phương pháp chữa bệnh.

Lúc đi qua, tình cờ lại có người đang ở trong phòng khám của Giang Niệm Tư.

Người trong phòng khám của Giang Niệm Tư không ai khác chính là Lương Xuân Hoa.

So với lần trước, lần này thái độ của Lương Xuân Hoa tốt tới mức Giang Niệm Tư nghi ngờ có phải bà ấy bị đoạt xá rồi hay không.

“Dì khó chịu chỗ nào?” Giang Niệm Tư hỏi bà ấy.

Lương Xuân Hoa cười tủm tỉm. Bây giờ con dâu bà ấy bị nghén nặng, bà ấy muốn tới hỏi coi có biện pháp gì để giúp cô ấy giảm bớt khó chịu.

“Không, cơ thể tôi ổn, nhưng mà con dâu của tôi thì lại rất khó chịu, mỗi ngày đều bị nghén, tôi muốn hỏi bác sĩ Giang xem có cách nào giảm bớt một chút không”

Bà ấy quan tâm con dâu như vậy sao?

Giang Niệm Tư bất đắc dĩ lắc đầu.

“Nôn nghén?” Mỗi lần Giang Niệm Tư gặp phải vấn đề này đều cảm thán phụ nữ quá khổ rồi.

Cô nhẹ nhàng nói: “Nghén rất nặng à? Nếu không quá nặng thì ăn chút mơ chua và quả mận sẽ bớt được chút”

Nghĩ tới dáng vẻ con dâu ăn gì cũng nôn, Lương Xuân Hoa lo cháu trai sẽ không hấp thụ được dinh dưỡng.

“Nghén rất nặng, ăn gì cũng không vào, ăn mơ chua cũng không có tác dụng”

 

 

“Tới vậy à?” Giang Niệm Tư nói: “Vậy dì có thời gian thì đưa cô ấy tới đây, tôi châm cứu và mát xa cho cô ấy đỡ chút.

Nôn nghén chủ yếu là vì sau khi phụ nữ mang thai, khí huyết bị đảo ngược, mất cân bằng dạ dày, xuất hiện triệu chứng buồn nôn, nôn mửa, choáng váng đầu óc, không muốn ăn là do lá lách và dạ dày yếu hoặc gan và dạ dày bất hòa.

Có thể thông qua châm cứu và mát xa để tiến hành can thiệp trị liệu, trong trung y gọi là kháng thai.

“Hóa ra thực sự có biện pháp để giảm bớt.

Lão thái thái vui mừng nói: “Vậy hay là bác sĩ Giang dạy tôi chút đi, về nhà ngày nào tôi cũng ấn cho con dâu.”

“Khó mà làm được. Giang Niệm Tư cười nói.

“Dì không được ấn loạn, không hiểu gì mà ấn loạn lại còn ảnh hưởng tới sự phát triển của thai nhi Liên quan tới việc cháu trai khỏe mạnh, lão thái thái rất thành thật.

“Vậy được, vẫn là bác sĩ Giang thông thái, ha ha, cảm ơn bác sĩ Giang, cháu trai tôi nhờ vào co rồi.

Lão thái thái này sao vẫn liên mồm cháu trai.

Giang Niệm Tư nói: “Dì Lương, tôi cần nói cho dì biết, đứa nhỏ trong bụng con dâu dì tỉ lệ nam nữ là một nửa, con trai hay con gái đều giống nhau, đừng đối xử bất công”

Lời này khiến cho Lương Xuân Hoa bực mình: “Sao nam nữ có thể giống nhau được. Con gái thì được ích lợi gì?”

Giang Niệm Tư không thích lời này nhất, nhưng côp biết tư tưởng cổ hủ không thể thay đổi được nên quyết định tẩy não bà ấy.

“Nam nữ đương nhiên là không giống nhau, không phải dì khen tôi rất giỏi sao? Tôi không phải là con gái à? Nếu thật sự có cháu gái, nói không chừng cháu gái dì sau này còn giỏi hơn cả tôi.

Lương Xuân Hoa cảm thấy Giang Niệm Tư rất giỏi, chỉ hai ba lần đã trị hết bệnh cho con trai bà. Con dâu suốt 6 năm không mang thai, trải qua trị liệu của cô chưa tới một tháng đã có thai, có thể không giỏi sao?

Nhưng con gái dù có giỏi thì cũng phải gả đi.

Bà ấy không muốn phản bác lại lời Giang Niệm Tư nói, chỉ cười cười: “Vâng vâng vâng, bác sĩ Giang nói rất đúng”

Biết bà ấy không nghe lọt tai, Giang Niệm Tư dứt khoát nói: “Dì Lương, thường ngày con trai dì nghe dì hay là nghe vợ anh ấy?”

Bình Luận (0)
Comment