Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó

Chương 235

Giang Niệm Tư hôn mê lâu.

Lâu đến mức cô mơ lung tung rối loạn.

Cảnh trong mơ cứ nối tiếp nhau.

Cảnh trong mơ thứ nhất, cô mơ thấy nguyên chủ.

Mơ thấy tất cả trải qua từ khi sinh ra đến lớn lên của nguyên chủ.

Cơ thể nguyên chủ mảnh mai, còn yếu ớt hơn cô tưởng tượng rất nhiều.

Cái loại mảnh mai này, Giang Niệm Tư có thể đồng cảm với bản thân mình, đi thêm vài bước đều sẽ khó thở, không chỉ là không chịu nổi giá rét.

Là Lâm Đại Ngọc chính thức, cô cảm thấy không biết là khi nào thì cơ thể nguyên chủ cũng đều không thoải mái.

Điều kỳ lạ chính là cái loại không thoải mái này, giống như truyền từ trên người nguyên chủ tới trên người cô, làm cô cảm thấy thân thiết.

Giang Niệm Tư nhìn ký ức nguyên chủ.

Lúc cô xuyên đến bộ tiểu thuyết này, không xem cốt truyện phía sau, cũng không tiếp nhận ký ức của nguyên chủ.

Cho nên cô nên xa lạ với ký ức của nguyên chủ.

Chỉ là nhìn từng chuyện xảy ra kia, cô lại cảm thấy giống như đã từng xảy ra ở trên người cô.

Tiếp theo lại thay đổi một giấc mộng.

Cô mơ thấy Thẩm Trình yêu từ cái nhìn đầu tiên với nguyên chủ.

Mơ thấy quá trình nguyên chủ và Thẩm Trình yêu nhau.

Giang Niệm Tư nhìn đến đỏ mắt, cho dù biết đó là cốt truyện ban đầu, đời này không tồn tại, cô vẫn khó chịu.

Tiếp theo, lại đã xảy ra một số việc.

Ở một lần ngoài ý muốn hai chân Thẩm Trình tàn phế, mà về sau cô cũng c.h.ế.t trẻ.

Cô thấy Thẩm Trình si tình canh giữ ở trước mộ của nguyên chủ.

Giây phút kia cực kỳ bi thương.

Tiếp theo, cô lại mơ thấy Giang Bằng Vũ, mơ thấy anh đã mất ở trong trận động đất trước kia.

Lần này không phải đơn giản nhìn thấy anh ta hôn mê, mà nhìn thấy tất cả chuyện xảy ra sau khi anh ta chết.

 

 

Tất cả quỹ đạo, đều không giống hiện tại.

Đầu Giang Niệm Tư như muốn nứt tạc.

Hình ảnh lại chuyển, cô nghe được một giọng nói hỏi cô: “Mạng của cô vốn không nên như thế, bị người viết lại vận mệnh mới c.h.ế.t trước, vì đền bù sai lầm này, hiện tại cho cô một cơ hội trùng sinh, cô có bằng lòng không?”

Giang Niệm Tư nghe thấy giọng nói mảnh mai của nguyên chủ.

Nguyên chủ nói: “Tôi bằng lòng”

Nhưng nguyên chủ yêu cầu, cô ấy hy vọng Thẩm Trình không chết, hy vọng Giang Bằng Vũ không chết.

Nhưng mà cô ấy chỉ có cơ hội trùng sinh chứ không thể viết lại vận mệnh cho người khác.

Vì thế nguyên chủ từ chối trùng sinh.

Cô ấy như đợi ở trong phòng trắng mênh mang rất lâu, lâu đến giọng nói kia lại xuất hiện lần nữa.

Bởi vì vận mệnh của cô ấy bị viết lại, cần phải trở về đường cũ, nhưng lại không thể cùng viết lại vận mệnh của người khác.

Vì thế chủ nhân giọng nói kia và nguyên chủ làm một giao dịch.

Giao dịch nói, đưa cô ấy đi một thế giới khác học tập bản lĩnh.

Nếu cô ấy có thể cứu được người ở thế giới kia, vậy cô ấy có thể có được cơ hội viết lại vận mệnh của Thẩm Trình và Giang Bằng Vũ.

Nguyên chủ đồng ý.

Nhìn thấy nơi này, Giang Niệm Tư hơi ngây ngốc.

Bởi vì cô nhìn thấy hình ảnh nguyên chủ bị đưa đến một thế giới khác.

Ký ức cô bị thế giới này hủy diệt, học tập y thuật ở thế giới kia.

Nguyên chủ ở thế giới kia là cô ở thế giới đó, ký ức của nguyên chủ, là ký ức của Giang Niệm Tư.

Sau đó thời gian dừng lại ở trước khi cô xuyên qua, tiếp theo đã xuất hiện ký ức cô mới vừa xuyên qua quyển sách này.

Hơn nữa cô có thể thân thiết cảm nhận được, cơ thể trạng thái sau khi cô đến thế giới này, tốt hơn vô số lần cơ thể trạng thái ban đầu ở thế giới này.

Nhìn đến đây, Giang Niệm Tư nào còn không rõ.

Thì ra, cô lại chính là nguyên chủ sao?

Bảo sao người trong nhà chưa từng phát hiện cô có gì không thích hợp, thì ra các cô chính là một người, tính cách vốn giống nhau.

DTV

Động tác thói quen nhỏ ngẫu nhiên cũng giống nhau.

Cũng là hình ảnh cô nhìn thấy sau khi xuyên đến đây, cô mới phát hiện ánh mắt mọi người trong nhà nhìn cô, vẫn luôn quen thuộc thân thiết.

Thì ra cô mới vừa xuyên qua câu nói không thể hiểu được trong đầu kia, không phải cô nằm mơ.

Là thật sự có người ở nói cho cô, để cô trở lại thế giới ban đầu.

Cho cô viết lại vận mệnh của người khác, xem cô còn có thể duy trì một trái tim lương thiện, giúp đỡ mọi người khi không có ký ức không.

Cho nên sau khi cô giải quyết bệnh truyền nhiễm kiếp trước kia, mới được cơ hội đến xuyên trở về.

Giang Niệm Tư vẫn luôn rất sợ hãi mất đi người nhà hiện có, bởi vì cô không phải nguyên chủ, trong lòng có một loại cảm giác những tình cảm đó đều là trộm tới không chân thật.

Thì ra cô không phải trộm người nhà của cô ấy, mà bọn họ đều là người nhà của cô.

Mà người nọ sở dĩ lựa chọn một gia đình không có tình thân để cô trùng sinh ở đời sau, là vì khiến cô chỉ chuyên tâm với học tập y thuật.

Thì ra tất cả đều là vận mệnh đã sắp xếp.

Mà với tình cảm hai đời của Thẩm Trình bỗng nhiên khiến cô muốn khóc.

Ở thế giới đầu tiên, anh yêu cô như vậy, đối xử với cô tốt như vậy...

Không để bụng cơ thể cô không tốt dốc hết sức lực mà thỏa mãn tất cả ảo tưởng và yêu cầu của cô.

Anh trước nay săn sóc cô cẩn thận.

Đặc biệt là nghĩ đến hình ảnh anh ngây ngốc ở trước mộ vài chục năm, lòng Giang Niệm Tư càng đau hơn.

Bỗng nhiên cô nghe thấy một giọng nói, hình như của Hứa Quan Quan.

Hứa Quan Quan như đang nói: “Không tốt, bác sĩ Giang không có triệu chứng của sự sống”

Hå?

Không có triệu chứng của sự sống?

Giang Niệm Tư nghi hoặc đang nói cô sao?

Sao cô lại chết?

Cô không phải là đang mơ sao?

A...

Giang Niệm Tư đang suy nghĩ ở trong thiên địa nhỏ của mình, cô đã xảy ra chuyện gì? Sao lại chết?

Một tiếng la hoảng loạn kia của Hứa Quan Quan, Thẩm Trình bên ngoài đột nhiên ngẩng đầu.

Hai mắt đỏ đậm không hề chớp mắt mà nhìn cửa đóng chặt, anh không màng tất cả xông vào.

Anh thấy Giang Niệm Tư suy yếu nằm ở trên giường bệnh, thấy Hứa Quan Quan và rất nhiều nhân viên y tế đang cuống quít cứu giúp.

Bước chân của anh cắm rễ tại chỗ, lại không dám đi về phía trước một bước.

 

 

Bên trong cuộc sống của Thẩm Trình xuất hiện cảm nghĩ sợ đến hít thở không thông.

Anh nhìn Giang Niệm Tư, nước mắt trong mắt rốt cuộc rơi xuống.

DTV

Niệm Niệm...

Đừng mà...

Cầu xin em...

Mà bên kia, Giang Niệm Tư đang suy nghĩ cuối cùng cũng nghĩ ra cô quên cái gì.

Cô bị thương.

Cô vì cứu anh trai, bị bọn cướp nổ s.ú.n.g b.ắ.n trúng sau lưng, sau đó ngất xỉu.

Cho nên hiện tại cô đang ở trên giường phẫu thuật sao?

Là Hứa Quan Quan đang cứu giúp cô sao?

A?

Dụng cụ cấp cứu phát ra tiếng chói tai hết lần này đến lần khác, tiếng động kia như tra tấn mọi người ở đây.

Giang Bằng Vũ trở về từ bên ngoài, thấy cửa phòng bệnh rộng mở, thấy bên trong hoảng loạn, ly nước cầm trong tay ơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.

Binh hoang mã loạn qua đi, cuối cùng cũng có hiệu quả.

Triệu chứng sống của Giang Niệm Tư lại khôi phục.

“Thẩm Trình, cứu được bác sĩ Giang rồi.”

Nghe thấy Hứa Quan Quan nói, cả người Thẩm Trình mất hết sức lực dựa vào trên vách tường sau lưng.

Anh nhắm mắt, giọng nói vô cùng khàn: “Cảm ơn, cảm ơn...”

...

Giang Niệm Tư được cứu nhưng vẫn không tỉnh.

Thấy đã sắp qua 23 tiếng đồng hồ.

Giải phẫu qua 24 giờ còn không tỉnh có nghĩa là lại xuất hiện nguy cơ tiếp theo.

Tình huống bình thường, sau gây tê giải phẫu trong 24 giờ sẽ tỉnh lại.

Lần này Thẩm Trình và Giang Bằng Vũ canh giữ ở ngoài phòng bệnh, không dám rời đi nửa bước.

Ngày hôm sau Hứa Quan Quan lại đây, thấy dáng vẻ này của hai người, hơi lo lắng.

Cô ấy lấy hai phần cơm theo thường lệ lại đây.

Một phần cho Thẩm Trình, một phần cho Giang Bằng Vũ.

“Ăn chút đi, lại không ăn bác sĩ Giang chưa tỉnh lại, hai người các anh sẽ suy sụp trước.

Bình Luận (0)
Comment