Tuy mấy ngày này Giang Niệm Tư đã tỉnh, nhưng hai người cách cả thái bình dương, chỉ có thể nhìn thấy đối phương, không thể chạm vào đối phương.
Chờ tất cả nhân viên y tế rời đi, lúc chỉ còn lại có cô và Thẩm Trình, Giang Niệm Tư mạnh mẽ chống đỡ cuối cùng cũng sụp đổ.
Cô giang hai tay với Thẩm Trình: “Ôm một cái.”
Một tiếng ôm một cái mềm mại, khiến Thẩm Trình đỏ mắt, nỗi nhớ và sự lo lắng giấu ở trong lòng chảy ào ra như hồng thủy.
Mấy ngày này anh luôn áp lực mình.
Không cho mình có cảm xúc lộ ra ngoài.
Đến giờ phút này, Thẩm Trình mới cảm thấy mình sống lại.
Anh ngồi ở trên ghế cạnh mép giường, nắm lấy tay cô nắm vào lòng bàn tay, cúi đầu nhẹ nhàng hôn trên mặt cô, động tác cẩn thận như đối đãi với món đồ quý.
Ngón tay anh vuốt ve tóc mái trên trán cô, mở miệng giọng nói khàn lại.
“Niệm Niệm ngoan, trên người của em còn có vết thương, không thể ôm”
Trời biết Thẩm Trình muốn ôm cô vào trong lòng nhiều thế nào, nhưng hiện tại không thể, trên người cô còn có vết thương, chạm vào sẽ đau.
Giọng nói kia dịu dàng đến tận xương tủy.
Đáy lòng Giang Niệm Tư nhũn ra, duỗi tay sờ mặt anh.
Thấy sắc mặt anh tiều tụy, râu ria rõ nhiều, từ chàng trai đẹp trai hút ánh nhìn đã biến thành ông chủ lôi thôi, đau lòng anh, lại cố ý chọc anh cười: “Thẩm Trình, hiện tại anh thật xấu...”
DTV
Mới tốn khỏi bàn tay Tử Thần về, Giang Niệm Tư suy yếu như là bị rút hồn, ngay cả khi nói chuyện giọng nói cũng trở nên mềm như bông, hữu khí vô lực.
Cô nói anh xấu, trong mắt cười lại rất dịu dàng.
Thẩm Trình nắm tay cô dán ở trên mặt: “Vậy đợi em ngủ rồi, anh đi tắm rửa, cạo râu Giang Niệm Tư bổ sung: “Ngủ một giấc đi, bên cạnh có giường”
Cô không biết cái loại tâm trạng Thẩm Trình mất mà tìm lại này. Sợ lại mất đi, anh trở nên thật cẩn thận.
Anh cười gật đầu: “Được, chờ em ngủ trước.”
Giang Niệm Tư nào có buồn ngủ nhiều như vậy, nhưng nghe anh nói, chỉ chốc lát sau đã nhắm mắt lại làm bộ ngủ.
Qua một hồi lâu, Giang Niệm Tư lặng lẽ mở mắt ra, đối diện với đôi mắt mỉm cười của Thẩm Trình.
Giang Niệm Tư sửng sốt: “Không phải anh nói sau khi em ngủ, anh sẽ đi tắm rửa cạo râu nghỉ ngơi sao?
Sao còn không đi?”
Cô cũng giả vờ ngủ lâu lắm rồi mà.
Thẩm Trình nhìn đôi mắt cô mở to, tất cả tâm tư viết ở trên mặt, không khỏi khẽ cười một tiếng.
“Niệm Niệm, lúc em giả vờ ngủ, tròng mắt đừng có đảo loạn...”
Cô nhắm hai mắt thật nhưng tròng mắt kia cứ qua lăn lại ở dưới mí mắt.
Anh muốn giả vờ không nhìn thấy cũng khó.
“Em không ngủ được, anh mau đi rửa sạch sẽ, không thì quá xấu người ta sẽ nói anh không xứng với em thì sao?”
Nhìn ra cô đang đau lòng anh, Thẩm Trình thở dài, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Thẩm Trình trở về bộ đội, vội vàng tắm sạch, cạo râu, lại vội vàng trở về bệnh viện.
Lúc anh đến.
Giang Niệm Tư đang ghét bỏ nâng một cánh tay lên, nhẹ nhàng ngửi ngửi.
A, còn nói Thẩm Trình, cô cũng hôi thối mà.
Cô quá mức chuyên chú ngửi mùi nách, ngay cả Thẩm Trình đã trở lại cũng chưa phát hiện.
Ánh sáng trước mắt bị một bóng đen che khuất.
Giang Niệm Tư nghi ngờ ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt tuấn tú thoải mái sạch sẽ của người đàn ông.
Anh mỉm cười nhìn cô.
Giang Niệm Tư: “…”
Bị vị hôn phu thấy hình ảnh mình đang ngửi mùi nách làm sao bây giờ?
Rất xấu hổ, cô tưởng tượng hình ảnh kia một chút, đột nhiên cảm thấy mình thật đáng tởm.
Giang Niệm Tư thích đẹp, thích để ý hình tượng.
Mà hiện tại hình tượng nháy mắt lập tức sụp đổ, cô tạo lại hình tượng.
Ngay ở lúc cô giả vờ như không có việc gì, muốn lờ chuyện này đi thì Thẩm Trình cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú xuất hiện trên đầu cô.
Giang Niệm Tư chớp mắt, nói ra thì người đàn ông này không có góc c.h.ế.t sao?
Vì sao nhìn anh ở góc độ này, cũng đẹp như vậy.
“Bác sĩ Giang muốn tắm rửa à?”
Anh lại thay đổi xưng hô, Giang Niệm Tư liếc mắt nhìn anh một cái, không thể coi như không thấy sao?
“Hiện tại em không thể tắm”
“Có thể lau.” Thẩm Trình trấn an sờ cái trán của cô: “Chờ anh một chút”
“Anh đi đâu?”
Trả lời cô là tiếng đóng cửa của Thẩm Trình.
Tim Giang Niệm Tư đập như trống bỏi, chờ đợi, không phải anh muốn tắm rửa cho cô chứ?
Một lát sau, cửa phòng lại bị mở ra lần nữa.
Thẩm Trình bưng một chậu nước lại đây.
Anh đặt chậu ở trên ghế anh vừa mới ngồi, bên trên để một khăn lông mới tinh.
Giang Niệm Tư nhìn anh một cái.
Anh thong thả ung dung vắt khô khăn lông, sau đó nhìn về phía cô.
Giang Niệm Tư tiếp tục mở to mắt nhìn anh, biết rõ cố hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Anh hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Chúng ta sắp kết hôn...”
“Ừ, cho nên...”
Thẩm Trình cúi đầu hôn cô một cái, cười giống như sói đuôi to.
“Cho nên bác sĩ Giang có thể làm quen.
Nói xong, không đợi cô phản ứng lại, xốc chăn cô lên, sau đó là vạt áo quần áo.
Giang Niệm Tư theo bản năng muốn tránh, Thẩm Trình trấn an cô: “Đừng nhúc nhích, sẽ động đến miệng vết thương”
Cũng không biết có phải giọng của anh có ma lực hay không, Giang Niệm Tư thật sự không nhúc nhích.
Nhưng nhìn người đàn ông cô thích “Giở trò” với cô, cô rất khó thờ ơ được, vì thế dứt khoát nhắm mắt lại giả chết.
DTV
Cô bị thương thành như vậy, Thẩm Trình không có tâm tư xấu gì.
Chỉ nghĩ chăm sóc cho cô thật tốt, để cô thoải mái một ít, không khó chịu như vậy.
Trong quá trình lau cho cô, không bỏ qua chỗ nào cả, có lẽ là hai người sắp kết hôn, Thẩm Trình ngược lại không thẹn thùng giống lúc trước như vậy.
Đổi nước sạch hai lần, hơn nữa không cởi quần áo lau cho cô, chỉ lau một phần, lại nhẹ nhàng vén một bên quần áo lên lại lau.
Giang Niệm Tư hoàn toàn biến thành tôm luộc.
Cô thật sự không nghĩ tới Thẩm Trình lau hoàn toàn như vậy.
Lại không thể xem nhẹ bộ phận nào đó sao?
Nhưng ngay từ đầu cô giả chết, về sau cũng chỉ có thể tiếp tục nhắm mắt lại giả chết.
Ai hiểu cái loại chưa xảy ra quan hệ, nhưng cái cảm giác thần bí đã bị phá hỏng không?
Ai hiểu cái loại cảm giác bị anh chạm vào lúc cô đầy mùi hôi, khăn lông lau đều biến thành màu đen, mùi khiến người ta hít thở không thông không?
Giang Niệm Tư cho rằng cô gặp chuyện có thể bình tĩnh vững vàng.
Giờ khắc này, cô hoàn toàn bùng nổ.
Mặt đỏ như quả cà chua, cảm giác hiện tại ai cho cô một châm, đầu có thể bốc khói nóng.
Thẩm Trình lau người sạch sẽ, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô biến thành cà chua đỏ, sự dịu dàng gần như tràn ra hốc mắt.
Anh thích bộ dáng cô sinh động có sức sống như vậy.
Không thích bộ dáng cô nằm ở trên giường bệnh không mở được mắt ra.
Biết cô thẹn thùng, anh cố ý chọc cô: “Niệm Niệm, rửa sạch sẽ rồi... Có thể mở mắt”
“A..” Giang Niệm Tư lên tiếng, giọng nói mềm mại, như con mèo nhỏ mới sinh.
Quần lót cô đều là anh đổi.
“Em đang thẹn thùng sao?” Thẩm Trình hỏi cô.
Giang Niệm Tư khu một tiếng: “Không, tình huống đặc biệt, em có thể tiếp nhận.”
Mặt ngoài nhìn như bình tĩnh, kỳ thật trong lòng rít gào như chó điên.
Không, cô không thể tiếp nhận!
Đặc biệt là không cẩn thận mở mắt ra thấy khăn lông màu đen, cô cảm thấy điều kiện cho phép, cô bằng lòng qua đời ở tại chỗ.
Thẩm Trình sao có thể không nhìn ra cô cố chống đỡ.
Cuối cùng không nỡ nhìn cô xấu hổ như vậy, rất nhanh Thẩm Trình dời đề tài.
“Còn đau không?”
Giang Niệm Tư lập tức chấp nhận đề tài này: “Đau.
Cô nói thật, tuy nhiều ngày rồi nhưng thật sự rất đau.
Cô không phát hiện ánh mắt mình nhìn Thẩm Trình có bao nhiêu sự làm nũng.