“Cảm ơn anh. Anh ruột cô không nói nhiều, đối xử với cô tốt, mà xưa nay cũng không keo kiệt.
Cảnh sát Khâu đi đến thì người mới vào động phòng.
Nhưng mà rõ ràng, không có ai cho Thẩm Trình cơ hội này.
Anh bị Thiệu Dương cùng Giang Bằng Vũ kéo ra, rót một ly lại một ly rượu.
Hôm nay Thẩm Trình vui vẻ cho nên cũng tùy bọn họ làm ầm ĩ, nhưng mà anh chưa quên nhiệm vụ quan trọng nhất của mình là gì.
Anh không nỡ để Tư Tư nhà mình phục vụ một con ma men vào đêm tân hôn.
Thế là anh lặng lẽ để Tiểu Hồ đổi rượu của anh thành nước.
Chỉ là trước đó bình nước này đựng rượu cho nên có mùi rượu.
Trong cảnh tượng tràn ngập ánh lửa, mấy người nhân quân hát hết bài này đến bài khác, đang ăn mừng Thẩm Trình kết hôn.
Gương mặt của ai cũng đầy vẻ chúc phúc.
Hứa Quan Quan cùng Giang Tuyết cũng bị sự ồn ào của đám đàn ông bên này hấp dẫn cho nên chạy tới xem bọn họ vui đùa ầm ĩ.
Thấy Thẩm Trình vui vẻ, còn bị Thiệu Dương lôi kéo rót rượu thì Giang Tuyết có chút bận tâm.
Chờ Thẩm Trình bị Giang Bằng Vũ lôi đi thì Giang Tuyết mới đi tới bên cạnh Thiệu Dương, nhíu mày nói:”Thẩm Trình uống say như vậy sẽ không tốt lắm phải không?”
Thẩm Trình giả say, còn Thiệu Dương say thật.
Ngửi thấy mùi thơm ở bên cạnh, cảm xúc của anh ấy phun trào đến kịch liệt, quay đầu nhìn cô một cái, dưới dáng vẻ tư văn, nụ cười của anh ấy vô cùng dịu dàng nhưng lộ ra một tia thâm ý.
“Cậu ta uống nước, không say nổi”
“Hả?” Giang Tuyết ngoài ý muốn chớp mắt: “Nhưng mà tôi thấy cậu ấy đi đứng không vững”
Thiệu Dương nắm bầu rượu, nghiêng người tới gần, phun khí ấm lên cổ của cô ấy.
“Có đôi khi không thể nhìn đàn ông bằng vẻ ngoài.
“Có ý gì?” Giang Tuyết không hiểu.
Ánh mắt Thiệu Dương rơi vào vành tai trắng nõn của cô ấy, nhớ hình ảnh hôm đó ở Kinh thị, yết hầu nhấp nhô.
DTV
“Ý là, Thẩm Trình đang giả bộ.”
Anh ấy cũng đang giả vờ.
Anh ấy giả vờ nho nhã lễ phép với cô ấy, giả vờ lịch sự với cô ấy, giả vờ như giúp đỡ cô ấy chỉ vì tình anh em.
Nhưng tất cả đều chỉ là vì che giấu tâm tư rục rịch của anh ấy.
Anh ấy cũng muốn giống Thẩm Trình, dứt khoát một chút, giải quyết dứt khoát, trực tiếp tỏ tình, sau đó theo đuổi.
Nhưng cô ấy khác Giang Niệm Tư.
Giang Niệm Tư có tình cảm với Thẩm Trình, ánh mắt cô nhìn anh như bị Thẩm Trình hấp dẫn.
Mà trong đầu Giang Tuyết cũng chỉ biết kiếm tiền...
Hơn nữa trước mắt thì cô cũng không quá thích anh ấy.
Cho nên anh ấy chỉ có thể thu hồi tâm tư của mình, đường cong cứu quốc, đến bên cạnh cô ấy tạo cảm giác tồn tại, tạo tình cảm với cô ấy từng bước một.
“Hóa ra là nước. Giang Tuyết cười nhẹ nhàng: “Vẫn rất thông minh”
Thiệu Dương nhìn Thẩm Trình một cái, hiếm thấy thất bại.
Anh ấy dựa vào cô ấy gần như vậy nhưng trong lòng cô ấy lại không có chút rung động, phải rồi, đồng chí vẫn còn phải đi trên con đường rất xa.
Mà ở bên kia, Thẩm Trình giả vờ say đến bất tỉnh nhân sự, cuối cùng được Tiểu Hồ cùng Tiểu Lưu một trái một phải đưa đến phòng tân hôn.
Hai người cũng không dám vào trong phòng cưới mà chỉ đặt Thẩm Trình ở trong phòng khách, hô một tiếng: “Chị dâu, chúng em đưa đoàn trưởng vào, chị đỡ một chút.”
Sau đó vội vàng chạy đi.
Giang Niệm Tư sững sờ, đứng dậy khỏi giường, cô cho là Thẩm Trình uống rất say, chuẩn bị đi ra dìu anh, cô vừa mới mở cửa thì đã bị người đàn ông ở bên ngoài ôm vào lòng.
Mùi rượu nhàn nhàn xông thẳng vào mặt khiến người ta có chút say rượu nhưng sẽ không say mê.
Đột nhiên bị ôm vào lòng, Giang Niệm Tư còn lo lắng Thẩm Trình đứng không vững.
Kết quả tay anh vòng ngang hông cô còn dùng sức như vậy.
Giang Niệm Tư ngước mắt nhìn về phía anh, khi nhìn thấy ánh mắt thâm thúy không hề che giấu ý cười của anh thì sửng sốt một chút.
“Anh không có say?” Thẩm Trình củi đầu đánh giá Giang Niệm Tư, ngón tay nhẹ nhàng di chuyển, vuốt ve khuôn mặt của cô, sau đó vén tóc của cô ra sau tai.
Anh như kẻ điên vậy, mê muội mà nhìn cô.
“Tối nay là đêm chúng ta động phòng hoa chúc, em nói xem, sao anh lại cam lòng để mình say?”
Tiếng nói của anh trầm thấp trêu chọc ám muội, trong miệng còn tỏa ra mùi rượu nhàn nhàn, nhưng Giang Niệm Tư có thể cảm nhận được anh hoàn toàn không say.
Nếu say thì ánh mắt đã sớm mơ hồ.
Nhưng anh không phải, đôi mắt kia của anh thậm thúy nóng bỏng, tựa như có thể nhìn chằm chằm người ta ra một lỗ thủng.
Hừng hực đến quá phận.
Khiến Giang Niệm Tư có loại cảm giác còn chưa động phòng mà đã bị ánh mắt của anh tẩy lễ.
“Em còn tưởng là đêm nay bọn họ sẽ không bỏ qua cho anh. Giang Niệm Tư ngửa đầu nhìn anh, bị niềm vui của anh lây nhiễm, thể xác lẫn tinh thần đều bốc bong bóng màu hồng, bàn tay che ở trên lồng n.g.ự.c anh.
“Bọn họ không có định bỏ qua cho anh, đây là sơn nhân tự hữu diệu kế.”
“Cái gì mà sơn nhân tự hữu diệu kế?” Lời còn chưa dứt, Giang Niệm Tư bỗng nhiên thất thanh, cô bị Thẩm Trình chặn ngang ôm lấy.
Cô vô ý thức ôm lấy cổ của anh.
Nhìn Thẩm Trình ở góc độ này, anh có chút kiêu ngạo, nhất là cái nốt ruồi yêu mị ở dưới đôi mắt mê ly của anh.
Cô được đặt lên trên giường.
Động tác của Thẩm Trình rất nhẹ nhàng.
Ngón tay của Giang Niệm Tư nhẹ nhàng vuốt ve phía dưới khóe mắt của anh: “Thẩm Trình, hôm nay anh rất đẹp.
“Phải không?” Hai tay Thẩm Trình chống ở hai bên bả vai của cô, đè thấp thân thể, môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên môi cô: “Anh thích dáng vẻ em trầm mê anh...
Cho nên hôm nay anh rất vui vẻ.
Cái loại cảm giác này khiến anh cảm thấy rất kỳ diệu, giống như bắt được món đồ mà anh đã theo đuổi mấy đời.
Cảm giác mãnh liệt tràn ngập trong lòng anh khiến trong lòng anh cuồng hỉ sôi trào mãnh liệt.
Nếu không phải sợ hù đến cô thì Thẩm Trình cảm thấy hôm nay anh sẽ càn rỡ mạo phạm.
Nhưng mà đúng là anh không đỡ hơn bao nhiêu.
Ban đêm, người không say rượu mà say lòng người.
Anh say đắm trong vẻ đẹp của cô, không thể tự kiềm chế.
Nụ hôn cẩn thận dày được, Giang Niệm Tư được chăm sóc rất tốt.
Hai người ôm nhau mà hôn, Giang Niệm Tư nghe thấy tiếng tim đập hữu lực của Thẩm Trình.
Anh dùng sức nắm lấy tay của cô, khe hở tương dung, gắt gao ở cùng một chỗ.
Giang Niệm Tư cảm thấy mình rơi vào thế giới đau đớn mà tươi đẹp.
Anh mang theo cô đi khám phá những lĩnh vực mà mình chưa biết đến. Để cô lĩnh hội một loại vẻ đẹp mới lạ, khiến cho người ta hưng phấn, nhưng cũng khiến cho người ta lo lắng.
Giang Niệm Tư ngửa đầu ra sau, cánh tay nhẹ nhàng khoác lên trên vai Thẩm Trình.
Bắp thịt căng đầy khỏe mạnh của anh sôi sục gợi cảm khiến cho người ta lưu luyến quên lối về.
Giang Niệm Tư vô cùng thích dáng vẻ động- tình của Thẩm Trình.
Cũng rất thích dáng vẻ anh gọi tên mình, dẫn cô đi tìm đường.
Càng yêu dáng vẻ lúc mất khống chế, gương mặt đầy mồ hôi của anh.
Ở bên kia, có rất nhiều người say đến bất tỉnh nhân sự.
Giang Bằng Vũ muốn Thẩm Trình quá chén, khiến anh xấu mặt ở trước em gái mình.
DTV
Anh ta không biết Thẩm Trình chỉ uống nước, VÌ muốn làm Thẩm Trình quá chén mà anh ta đã uống đến mức say mèm.
Say đến bất tỉnh nhân sự.
Anh ta nằm ở bên ngoài rất lâu, lúc tỉnh lại thì vẫn thấy có người đang hát hò ồn ào.
Anh ta lảo đảo đi về phía phòng tân hôn của Thẩm Trình cùng Giang Niệm Tư.
Nhưng mà anh ta không tới gần.
Mà cũng chỉ đứng ở bên ngoài, nhìn chằm chằm vào cửa chính của Thẩm Trình, hai mắt đỏ rực giống như một giây sau liền muốn khóc lên.
Hứa Quan Quan từ phía dưới đi lên trông thấy dáng vẻ này của Giang Bằng Vũ thì cũng sợ hết hồn.