Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó

Chương 253

“Ôi, trời đánh, lại là chỗ nào xảy ra chuyện thế, vào thời đại này rồi mà vẫn không thể sống yên ổn mà Trương Thu sợ Lương Xuân Hoa nói mấy lời khiến những người khác cũng có ý kiến cho nên vội vàng lôi kéo tay của bà ấy một chút.

“Mẹ, mẹ đừng như vậy, Thường Minh ăn chén cơm này, đây là trách nhiệm của anh ấy”

Nói thì nói như thế, nhưng trong lòng Trương Thu cũng lo lắng không kém Lương Xuân Hoa bao nhiêu.

Chỉ sợ những tình huống như thế này là chuyện lớn.

Cô ấy vô ý thức vuốt ve bụng của mình, lo lắng.

Ngoại trừ Lương Xuân Hoa cùng Trương Thu thì còn có không ít người khác lo sợ trong lòng.

Ai cũng trợn tròn mắt nhìn về phía binh lính bên kia, hận không thể để đàn ông con trai nhà mình mau mau quay về để hỏi xem có chuyện gì xảy ra.

Giang Niệm Tư thấy tất cả mọi người đều lo lắng thì trong lòng nặng nề thở ra một hơi.

Nhất định sẽ không có chuyện gì.

Cô quay về phòng trước.

Chỉ chốc lát sau, Thẩm Trình trở về.

Sắc mặt của anh vô cùng gấp gáp, là sự ngưng trọng chưa từng xuất hiện trên mặt anh.

Trông thấy Giang Niệm Tư đứng ở bên ban công thì Thẩm Trình đi qua, dùng sức ôm chặt cô, chôn đầu vào hõm vai cô rồi hít một hơi thật sâu.

DTV

“Niệm Niệm, anh phải đi” Giang Niệm Tư ôm lại anh, trên mặt mang nụ cười thản nhiên: “Ừ, anh đi đi, em sẽ ở bên cạnh anh.”

Thẩm Trình cho rằng cô đang nói đến vấn đề tư tưởng, cô sẽ ở nhà chờ anh về.

Trước đó khi đi làm nhiệm vụ, anh chưa từng có một sự ràng buộc nào khiến mình không nỡ.

Có lẽ là bởi vì người nhà anh đều là quân nhân cho nên đã quen với những chuyện này, coi nó như nhiệm vụ hàng ngày.

Nhưng hôm nay, trong lòng của anh đã có thứ mà mình không dứt được.

Cô ở trong lòng anh, chính là một người nhỏ bé như vậy, chỉ cần có cơn gió thổi qua thì sẽ ngã.

 

 

Cơ thể nhỏ bé càng ngày càng khiến Thẩm Trình thương yêu.

Lần này, đây chính là lần đầu tiên cảm thấy hối hận vì đã trêu chọc cô kể từ ngày quen biết cô.

Tình huống của huyện Bắc Dư bên kia còn nghiêm trọng hơn tình huống động đất ở Nam Thành rất nhiều.

Anh đi chuyến này, căn bản là không thể nào cam đoan sinh tử của mình.

Mà bọn họ cũng vừa mới kết hôn.

Nghĩ tới đây, Thẩm Trình không khỏi đỏ cả vành mắt, hung hăng giữ lấy đầu của cô rồi hôn lên trán của cô.

“Niệm Niệm, anh nhất định sẽ cố gắng trở về.”

Nói xong câu này, Thẩm Trình đột nhiên thả lỏng cô ra, sau đó quay người rời đi mà cũng không quay đầu lại.

Anh bước đi cực nhanh giống như sợ nếu mình còn nhìn thêm thì sẽ không thể bước đi được nữa.

Rõ ràng là anh không nói lời tình cảm nào nhưng mà Giang Niệm Tư lại đỏ vành mắt như anh.

Vẫn luôn có một đám người mặc quân trang màu xanh đáng yêu như thế cho dù phía trước có bất cứ gian nan cực khổ nào đang chờ đợi họ.

Chỉ cần nhân dân cần, quốc gia cần thì bọn họ nhất định sẽ anh dũng đi tới không hề sợ hãi.

Cô sẽ không là người vợ ngăn cản khát vọng của anh, ngăn cản bước đi của anh.

Cô đã từng nói, cô muốn làm hậu phương kiên cố vững mạnh nhất của anh.

Đợi đến khi tiếng đóng cửa truyền đến, Giang Niệm Tư mới thấp giọng nỉ non một câu: “Đồ đần, chờ em, em nhất định sẽ nhanh chóng đến chỗ anh.”

Ngày hôm sau đến bệnh viện, quả nhiên viện trưởng Lục lập tức mở hội nghị khẩn cấp.

Sắc mặt ông ấy nặng nề, mọi người đều đã nghe được một chút tiếng gió.

Lúc này lại nhìn thấy thái độ này của viện trưởng Lục thì lập tức biết chuyện lần này không nhỏ.

Viện trưởng Lục cũng không nói nhảm mà đi thẳng vào vấn đề nói: “Huyện Bắc Dư động đất, chúng ta là bác sĩ của bệnh viện quân khu cho nên nhất định phải đến đó trợ giúp, lần này nếu ai muốn đi thì sẽ báo danh tự nguyện, trước đó đã nói, hiện tại không rõ tình huống động đất tại huyện Bắc Dư, có thể mấy ngày sắp tới vẫn sẽ không ổn định lại”

Đã có quy định về số lượng, nếu có người tự nguyện đi thì rất tốt, nhưng nếu không tự nguyện đi thì viện trưởng sẽ trực tiếp chọn.

Viện trưởng cũng chỉ tiên lễ hậu binh mà thôi.

Nhưng sau khi nghe nói tình hình động đất bên kia không rõ, có thể còn kéo dài thì phần lớn mọi người đều im lặng.

Không phải bọn họ không đủ dũng cảm mà trách nhiệm trên vai bọn họ quá nặng.

Có những bác sĩ chính là trụ cột của cả gia đình.

Căn bản là bọn họ không dám đi mạo hiểm.

Giang Niệm Tư là người đầu tiên đứng ra: “Tôi tự nguyện báo danh.

Viện trưởng Lục kinh ngạc nhìn về phía Giang Niệm Tư, những người khác cũng như thế, dù sao thì cô còn trẻ như vậy, hơn nữa vừa mới kết hôn không lâu.

Điều càng quan trọng hơn là với năng lực của Giang Niệm Tư, cô thực sự không thích hợp mạo hiểm, nếu cô sống thì sẽ có thể cứu được rất nhiều người.

Ngay cả bác sĩ Lưu ở khoa nhi cũng choáng váng.

Đây cũng không phải là lúc giả vờ giả vịt.

Trong nháy mắt như vậy, cô ta cảm thấy có vẻ như mình đã đánh giá thấp bản tính của Giang Niệm Tư.

Viện trưởng Lục không xác định mà hỏi thăm:”Bác sĩ Giang, cháu nguyện ý sao?”

“Đương nhiên, cháu là quân y trong bệnh viện quân khu 624 cho nên cũng là một quân nhân, chồng và anh trai của cháu đều cứu viện ở tiền tuyến, thân là người nhà của bọn họ, cháu cũng không thể bỏ cuộc giữa đường.”

Nói thì nói như thế, nhưng những bác sĩ ở trong bệnh viện mỗi ngày này cũng không giống những binh sĩ được huấn luyện.

Có bao nhiêu người có thể chịu được cái khổ đó?

Có bao nhiêu người có không sợ?

Viện trưởng Lục vui mừng nhìn cô.

Không hổ là hạt giống tốt mà ông ấy coi trọng, riêng năng lực quyết đoán và tinh thân dũng cảm này cũng đã đủ khiến bao nhiêu người ngước nhìn bội phục.

Ngay sau đó, Hứa Quan Quan cũng đứng lên nói: “Tôi cũng đi.”

 

 

Bác sĩ Đỗ cùng bác sĩ Từ cũng không cam chịu rớt lại phía sau.

Có lẽ là chịu ảnh hưởng từ bọn họ cho nên sau đó lại có thêm vài bác sĩ báo danh.

Viện trưởng Lục nhìn thấy những gương mặt sáng láng tràn đầy tinh thần của mọi người thì hài lòng gật gật đầu: “Được, vô cùng tốt, mau đi chuẩn bị một chút, lát nữa xe của bệnh viện sẽ lập tức xuất phát.”

Sau khi hội nghị giải tán, Giang Niệm Tư đi tìm viện trưởng Lục để xem những loại thuốc đặc hiệu mà cô mới làm, cũng đúng lúc nó có thể phát huy được tác dụng, cô nguyện ý lấy danh nghĩa của mình để quyên tặng hết thuốc ra ngoài.

Lấy danh nghĩa của mình có ý như thế nào thì Viện trưởng Lục cũng hiểu rất rõ ràng.

Theo lý thuyết, cô sẽ phải tự sử dụng tiền của mình.

Viện trưởng Lục không nghĩ tới Giang Niệm Tư còn nhỏ mà lại bao dung như vậy.

Bây giờ việc cấp bách cho nên nhất định phải có đầy đủ vật tư, viện trưởng Lục cũng không khách sáo với Cô.

Đúng là trong bệnh viện không có nhiều thuốc như vây.

Dù sao thì trong bệnh viện còn muốn giữ lại dùng.

Sau khi được phê chuẩn, Giang Niệm Tư mượn điện thoại trong phòng làm việc của viện trưởng gọi cho Lưu Vân Cường.

Thông báo để anh ta cho người lái xe tải đến.

Ngay cả xe cũng đã được chuẩn bị xong, điều này khiến viện trưởng Lục có chút ngơ ngác, đúng là chuẩn bị rất đầy đủ.

Sau khi đi ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng Lục, Giang Niệm Tư gặp Hứa Quan Quan ở trong phòng của mình.

Hứa Quan Quan kéo cô lại: “Bác sĩ Giang, cô chờ một chút.”

“Hả?” Giang Niệm Tư quay đầu nhìn về phía Hứa Quan Quan: “Sao vậy?”

DTV

Hứa Quan Quan lôi kéo tay Giang Niệm Tư, muốn nói lại thôi.

Cuối cùng vẫn không nhịn được trực tiếp hỏi một vấn đề mà mình đã biết rõ câu trả lời.

“Anh của cô đã đi rồi sao?” Giang Niệm Tư nghi ngờ nhìn Hứa Quan Quan một cái: “Ừ, rạng sáng hôm nay liền xuất phát, anh ấy và Thẩm Trình đều đến huyện Bắc Dư.”

Thật đúng là như vậy.

Hứa Quan Quan vẩy vẩy tóc một chút, trong đôi mắt lo lắng: “Chúng ta đi cứu viện thì có thể gặp được bọn họ không?”

Bình Luận (0)
Comment