Giang Niệm Tư mang theo cái hòm thuốc, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Khi đến vùng đất mới, Thẩm Trình vội vàng cứu người, cũng không có thời gian để ý Giang Niệm Tư cho nên chỉ căn dặn cô đến chỗ đất bằng chờ đợi rồi anh lập tức bắt đầu bận rộn.
Giang Niệm Tư đứng trên chỗ đất bằng xem xét hoàn cảnh chung quanh.
Tất cả đống phế tích bên này đều không phải là đống phế tích mà Thẩm Trình bị chôn xuống.
Đống phế tích kia có đặc điểm rất rõ ràng, là đống phế tích hình tam giác như mũi khoan.
Hơn nữa ở giữa là khoảng không, phía dưới đống đổ nát thê lương có một không gian không lớn không nhỏ.
Giang Niệm Tư nhìn xung quanh một hồi, nghe thấy có người tới hô: “Đoàn trưởng, bên kia có một đám con nít”
Trẻ con?
Giang Niệm Tư bỗng nhiên quay đầu nhìn sang, Thẩm Trình nhảy xuống từ đống phế tích cao hai mét, vừa đi vừa hỏi thăm binh sĩ: “Ở nơi nào? Dẫn đường đi.”
Giang Niệm Tư có loại dự cảm rất mãnh liệt, chỗ Thẩm Trình muốn đi chính là chỗ bị chôn trong giấc mơ.
Cô vô ý thức đi theo.
Đi thêm vài phút đồng hồ, cuối cùng cũng nhìn thấy đống phế tích giống trong mơ như đúc.
Chính là chỗ đó.
DTV
Giang Niệm Tư đi nhanh tới, kéo tay Thẩm Trình lại.
“Thẩm Trình, bảo bọn họ đi mau.
Tiếng nói có chút rung động.
Thẩm Trình hơi dừng chân một chút, giống như tâm linh tương thông mà lập tức nhớ đến lời cô nói.
Anh sẽ xảy ra chuyện.
Bọn họ đã đến phía trước đống phế tích, bên trong truyền đến tiếng khóc của bọn nhỏ, không chỉ một.
Hiện tại người của anh đang bắt đầu cứu.
Mấy chiến sĩ ngăn ở phế tích miệng nơi đó, đang luồn thân thể đi vào bên trong.
Thẩm Trình nhìn Giang Niệm Tư, thấp giọng hỏi cô: “Sẽ sập sao?”
Giang Niệm Tư không muốn thừa nhận, nhưng cô không thể không thừa nhận, cô gật đầu một cái.
“Thời gian thì sao?” Anh hỏi.
Nước mắt của Giang Niệm Tư rớt xuống, cô như biết quyết định của anh.
Cũng như ngọn núi sập lúc trước, mặc dù cô không biết thời gian cụ thể nhưng khi cô nhìn thấy mảnh phế tích này thì cảm giác dự cảm mãnh liệt kia lại xuất hiện.
Sự trầm mặc của cô khiến Thẩm Trình hiểu ra tất cả.
Anh bỗng nhiên quay đầu, hô về về các binh sĩ: “Toàn thể lui lại cho tôi.”
Mấy người lính đang đi vào một nửa đã cứu được vài đứa bé, sau khi nghe thấy lệnh thì lập tức lui lại.
Anh bảo người khác rút lui còn mình thì lại chạy về phía đó: “Bên trong còn có bao nhiêu trẻ con?”
“Báo cáo đoàn trưởng, còn có một đứa.
Thẩm Trình dứt khoát vọt vào.
Lúc Giang Niệm Tư biết bên trong còn có trẻ con thì cũng biết đây là câu hỏi không thể giải được.
Với thân phận của Thẩm Trình, anh đã được chú định cho dù biết sẽ có nguy hiểm thì cũng sẽ không có khả năng bỏ lại chiến hữu mọi người.
Ở đây nhất định sẽ đổ sụp, mà anh nhất định phải đi vào cứu đứa bé bị chôn ở phía dưới.
Giang Niệm Tư nhìn bóng lưng anh vọt vào, nước mắt chảy xuống từng hạt lớn.
Vẫn không thể thay đổi được kết cục sao?
Không thể nào từ bỏ sinh mệnh ở phía trước được, nhưng nơi này sẽ đổ sụp ngay lập tức, anh không thể.
Cảm giác nguy cơ đập vào mắt, tỏ rõ kết cục sắp xảy ra.
Có lẽ là khi con người tới điểm cực hạn thì tốc độ não chuyển động cũng sẽ nhanh hơn.
Một khắc này, nghĩ đến cảnh tượng trong mơ, Giang Niệm Tư bỗng nhiên có một suy nghĩ.
Vốn là đời thứ nhất cô không nên chết, là bị người khác cưỡng ép thay đổi vận mệnh cho nên mới chết.
Mà ông trời lại cho cô cơ hội làm lại, như có một cánh tay trong cõi u minh bảo cô chữa lại kịch bản ban đầu.
Vậy đã nói rõ, cô chính là biến số trong này, cũng sẽ không c.h.ế.t được, nếu không thì cô sẽ không có cơ hội làm lại.
Mà cũng sẽ không cho cô những giấc mơ dự báo này.
Mà vận mệnh của Thẩm Trình sẽ không chết, nhưng cũng có thể sẽ bị thương nặng.
Giang Niệm Tư sinh ra một suy nghĩ muốn đánh cược, trong một giây khi mặt đất rung động, cô như con thiêu thân lao vào đống lửa, liều lĩnh vọt vào bên trong lớp phế tích.
Thẩm Trình ôm tiểu hài chạy đến một nửa thì đã cảm thấy mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Nghĩ đến lời nhắc nhở của Giang Niệm Tư, anh dùng hết phần sức cuối cùng để ném đứa bé ra ngoài.
Đứa bé bị ném ra ngoài cửa hang, Thẩm Trình trông thấy một bóng dáng nhào về phía mình.
Sau khi thấy rõ người tới thì anh hoảng sợ trừng lớn hai mắt, khàn cả giọng: “Niệm Niệm...
Anh muốn bảo vệ cô bằng cơ thể mình nhưng cô lại xông vào đụng ngã anh.
Một tiếng ầm vang lên, cô nằm ở phía trên anh, bảo vệ anh ở dưới.
Tiếng mọi vật sụp đổ ở bên tai không dứt, mà ánh sáng trước mắt cũng hoàn toàn biến mất.
Từ lúc Thẩm Trình xông tới đống phế tích cho nên lúc này, tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Mặc dù phế tích đổ sụp lần nữa, nhưng mà đồ vật bên trong có quá nhiều cho nên ở vị trí đầu của anh đã được những vật khác chặn lại.
Mà tay của cô cũng đang ôm lấy đầu của anh.
Đầu của anh không bị thương, mà cơ thể cũng được cô bảo vệ.
Anh hoàn hảo không chút tổn hại, nhưng anh vẫn nghe thấy rõ ràng tiếng kêu của cô khi những vật nặng ở bên trên đổ xuống.
Toàn thân Thẩm Trình run rẩy, trong mắt vẫn còn duy trì sự hoảng sợ như khi nhìn thấy cô lao vào.
Nghề nghiệp của anh đã chú định anh không thể vứt bỏ đứa nhỏ ở bên trong mà không để ý.
Nhưng anh vạn vạn không nghĩ tới, cô sẽ xông tới, liều lĩnh mà bảo vệ anh ở dưới người.
Có nhiều đồ vật nặng như vậy đè lên trên người cô.
Thẩm Trình không dám tưởng tượng cô sẽ đau đến mức nào, càng không dám tưởng tượng cô sẽ bị thương thành dạng nào.
“Niệm Niệm..” Tiếng nói của anh càng rung động run dữ dội hơn: “Niệm Niệm, em trả lời anh...
Giang Niệm Tư không thể đáp lại lời của anh bởi vì cô đã hoàn toàn mất ý thức.
Thẩm Trình không nghe thấy câu trả lời của cô, cái loại cảm giác khủng hoảng này bao phủ toàn thân trong nháy mắt, anh dùng sức ôm chặt Giang Niệm Tư.
Duỗi tay lần mò chạm đến tảng đá đang đè ở trên lưng cô.
“Niệm Niệm..
Hai tay Thẩm Trình run rẩy, giọng nói cũng run theo mà nước mắt thì rơi xuống từng hạt lớn, anh khàn cả giọng nhưng vẫn không nói lớn được.
“Niệm Niệm, em trả lời anh, Niệm Niệm...
Anh như phát điên mà dùng sức đẩy tảng đá đang đè lên người cô, nhưng anh đã dùng hết sức mà vẫn không thể rung chuyển nửa phần.
Điều này nói rõ cái gì.
Chứng minh thứ đè ở trên người cô nặng ít nhất trên vài trăm cân.
Trái tim của Thẩm Trình như bị người khác nắm thật chặt, tựa như muốn bóp nát nó.
Anh đau đến mức thở cũng khó khăn, cuống họng cũng thấy đau.
Nhưng có vẻ ông trời không nhìn thấy nỗi thống khổ của anh, cho dù anh có gọi như thế nào thì Giang Niệm Tư cũng không tỉnh.
Một giây sau, ở vị trí cằm có chất lỏng chảy xuống.
Một giọt lại một giọt, chảy rất nhiều, Thẩm Trình cũng biết rõ đó là gì.
Đây chính là mùi máu.
“Niệm Niệm, đừng.
DTV
“Đừng...
“
Răng của Thẩm Trình cũng đang run rẩy, anh lớn tiếng hét ra phía ngoài: “Các người nhanh một chút”
Trong lúc cơn tiểu trấn xuất hiện, mấy chiến sĩ bị Thẩm Trình gọi lui về phía sau trơ mắt nhìn Thẩm Trình cùng Giang Niệm Tư bị chôn bên dưới phế tích.
Ngay khi cơn địa chấn này kết thích thì các chiến sĩ ở phía ngoài như bị điên mà xông lại cứu viện, nhanh chóng dọn hết đá ra ngoài.
Sau khi nghe thấy tiếng của Thẩm Trình thì đám người nhẹ nhàng thở ra.
“Nhanh, tăng tốc đi, đoàn trưởng còn sống”
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tim của Thẩm Trình như bị người khác ghim lấy.
Anh vẫn không ngừng gọi Giang Niệm Tư.
Một tiếng nối tiếp một tiếng gọi tên cô, mỗi một lần gọi thì trong lòng cũng chờ mong một lần.
Chờ mong có thể nghe thấy tiếng cô đáp lại.
Đáng tiếc không có, không có gì cả.