Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó

Chương 269

Loại hồi báo này không phải vật chất mà là lòng cảm ơn của người khác.

Dù chỉ là một câu cảm ơn phát ra từ nội tâm thì cô cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.

Huống chi là thái độ thành tâm như thế.

Giang Niệm Tư đột nhiên cảm thấy tất cả những gì mình làm đều có ý nghĩa.

Có thể đối với cô mà nói thì nó cũng chỉ là cung cấp một chút dược liệu, nhưng đối với người bị thương cần được chữa trị kịp thời thì đó chính là thuốc cứu mạng.

Có thể cô chỉ cung cấp một phần nhỏ đồ ăn nhưng đối với các chiến sĩ bụng đói kêu vang, đói đến mức không còn sức thì đó là trạm xăng dự trữ năng lượng.

Giang Niệm Tư trả đồ lại cho mọi người, sau đó chọn mỗi phần một ít từ mọi người.

“Cảm ơn các chị, nhưng mà tôi không cần nhiều như vậy, một chút là được rồi, có tâm ý là đã tốt lắm rồi.

Cô nở nụ cười tươi đẹp rực rỡ, phần khói mù vẫn luôn bao phủ ở bên trên như đã bị đánh tan.

Mặc dù cô và Thẩm Trình đều đã bị thay đổi vận mệnh, nhưng mà có thể làm lại một lần thì đã mười phần may mắn.

Nếu ở đời trước thì cô sẽ không có dũng khí cùng năng lực nói ra cô muốn làm hậu phương vững chắc của Thẩm Trình.

Mà bây giờ, cô đã làm được.

Một bên khác, Thẩm Trình trở lại khu bộ đội báo cáo hết mọi chuyện thì bị Triệu Lữ giữ lại.

Triệu Lữ khen ngợi Giang Niệm Tư quyên tặng vật tư điều trị cùng thức ăn trước, sau đó lại nói đến hạng mục công việc mà Thẩm Trình cần chú ý đến, cuối cùng mới chần chờ hỏi một câu.

DTV

“Tôi nghe nói, lúc đó tại hiện trường đang cứu viện, khoảng một trăm binh sĩ dưới tay cậu vốn đang cứu viện ở dưới chân núi sắp sập, nhưng nhờ cậu bảo mọi người rút lui kịp thời cho nên mới tránh khỏi nguy hiểm.”

“Còn nghe mấy người lính nói lúc đó là vợ cậu đột nhiên chạy đến tìm cậu, sau đó cậu mới đưa cô ấy đến nơi đó, có phải hay không?”

Thẩm Trình sớm có chuẩn bị tâm lý chuyện này.

 

 

Cũng đã sớm suy nghĩ xong lí do thoái thác.

Anh đứng thẳng tắp, nói: “Vâng”

“} Ánh mắt Triệu Lữ hơi kinh ngạc: “Cho nên thực sự là vợ cháu phát hiện trước?”

“Triệu Lữ, chú đang nói gì đấy?” Thẩm Trình nghi hoặc nhìn ông ấy: “Chuyện này liên quan gì đến vợ tôi?”

“Tại sao lại không liên quan, không phải cậu vừa mới nói sao?” Triệu Lữ có chút kích động.

Thẩm Trình như hồi tưởng tới, hồi đáp: “Trước đó, vợ cháu có đến tìm cháu, nhưng mà không phải vợ cháu phát hiện chuyện này mà do cháu phát hiện, vợ ta tới tìm cháu để nói cho cháu biết cô ấy đã nhờ người đưa quần áo và đồ ăn đến, sợ nửa đường bị chắn cho nên mới bảo cháu gọi người đến tiếp ứng”

Trước đây xe vật liệu đi con đường tiện nhất cho nên mới bị chặn lại.

Hơn nữa đúng là Giang Niệm Tư bảo Lưu Vân Cường mang vật tư đến.

Mọi chuyện trùng khớp với nhau.

Cho nên lý do này cũng có thể chấp nhận được.

Triệu Lữ tin, ông ấy liền nói được, làm sao lại có chuyện đoán trước được.

Nếu bác sĩ Giang có thể sớm phát hiện chuyện động đất thì sao lại không sớm nói cho Thẩm Trình biết chuyện động đất ở huyện Bắc Dư để Thẩm Trình sớm khơi thông chứ?

“Vậy cậu phát hiện như thế nào?” Triệu Lữ cười: “Tiểu tử cậu làm chuyện tốt.

Thẩm Trình mặt không đỏ thở không gấp: “Triệu Lữ, chú quên chú của tôi là nhà địa chất học sao? Trước đó tôi đã tìm hiểu qua về kiến thức trong phương diện này cùng ông ấy, lúc đó cháu và vợ cháu chuẩn bị tìm người đi tiếp ứng đội xe chuyển vật tư thì phát hiện tình huống có chút không đúng, mà cháu cũng không chắc chắn ngọn núi kia nhất định sẽ đổ sụp, nhưng phòng cháy hơn chữa cháy cho nên cháu để đội rút lui trước, không ngờ là thực sự đông đất thật.

Thẩm Trình nhắc đến chú mình thì Triệu Lữ cũng nghĩ tới.

“Ra là vậy, tôi cũng suýt nữa quên mất.

Triệu Lữ cười ha ha, vỗ bả vai của anh một cái: “Chuyện của cậu làm thuộc chức trách của cậu, nhưng cậu thể hiện rất ưu tú, nên khen ngợi thì vẫn phải khen ngợi.

“Nhưng vợ cháu đúng là lợi hại, kịp thời đưa vật tư trị liệu đến còn liên tiếp để người mang đồ ăn và vật tư trong mười ngày, bất kể chuyện nào trong số này cũng xứng đáng được khen ngợi, tòa soạn còn gọi điện thoại đến chỗ tôi, cậu về nhà nói chuyện với vợ mình một chút, ký giả tòa soạn muốn đi qua phỏng vấn cô ấy”

Thành công khiến Triệu Lữ không còn lo nghĩ, Thẩm Trình nhẹ nhàng thở ra, nhưng không có biểu hiện ra ngoài.

Người của tòa soạn đến rất nhanh, vừa ngày thứ hai thì đã có một nữ ký giả tới khu nhà phỏng vấn Giang Niệm Tư.

Là một cô gái rất trẻ trung, nhưng mà rất hay nói.

Giang Niệm Tư được mời tiếp nhận phỏng vấn.

Lúc bị hỏi tốn bao nhiêu tiền thì Giang Niệm Tư nói rõ sự thật, tiền mặt hơn 3 vạn, cổ phần của công ty bán ra 4%.

Vào thời đại này, nếu nhà nào có 1 vạn thì đã được coi là một chủ đề gây bàn tán, vậy mà Giang Niệm Tư một hơi tiêu hơn 3 vạn khiến nữ phóng viên nghẹn họng nhìn trân trối.

Giang Niệm Tư cũng chỉ thu từ con đường chân chính, cũng có thể điều tra, bởi vì sạch sẽ thanh bạch cho nên cũng không sợ nói ra.

Nữ phóng viên lắp bắp nói: “Vậy cô tiêu số tiền này cũng tặng đi với danh nghĩa các nhân sao?”

“Đương nhiên.” Giang Niệm Tư dừng một chút, đổi giọng: “Không đúng, là lấy danh nghĩa vợ chồng chúng tôi, trong số tiền này, có hơn một nửa là của chồng giao cho tôi.

“Là một phần tiết kiệm sao?”

“Toàn bộ tiết kiệm”

Giang Niệm Tư cười nhìn nữ phóng viên.

DTV

Nữ phóng viên chụp mấy bức ảnh cho Giang Niệm Tư, nhìn thấy Giang Niệm Tư nở nụ cười dịu dàng trong ảnh thì nữ phóng viên có loại bị cảm giác rung động.

Như vậy là hào phóng đến mức nào chứ.

“Là nguyên nhân gì đã thúc đẩy cô hào phóng như vậy, nguyện ý tiêu hết tiền tiết kiệm vào người dân?”

 

 

“Bởi vì một quân nhân” Giang Niệm Tư nhớ đến một kiếp của mình, cô đã được một người lính cứu.

Cô thản nhiên nói: “Chồng tôi cũng là một quân nhân bảo vệ quốc gia, thân là vợ của anh ấy, ngoại trừ ủng hộ anh ấy về mặt tư tưởng thì tôi còn muốn ủng hộ anh ấy bằng hành động. Dùng năng lực của mình để nói cho tất cả quân giải phóng ở tiền tuyến, quốc gia nhân dân gặp nạn, mọi người vẫn luôn xông lên tuyến đầu, nếu đã như vậy thì mọi người đừng cô đơn, tôi sẽ thật cố gắng, dùng năng lực của mình để làm hậu phương cho quân nhân cả một đời.”

Nữ phóng viên tới phỏng vấn, vốn cho rằng sau khi hỏi đề tài này thì nhận được một câu trả lời liên miền dài vô tận.

Nhưng sau khi nghe xong nguyên nhân của cô thì cô ấy đột nhiên tỉnh ngộ.

Quả nhiên, nếu lòng dạ một người mở rộng tới trình độ nhất định thì có rất nhiều người không thể phỏng đoán được suy nghĩ của đối phương.

“Nhưng năng lực của một người có hạn, bác sĩ Giang làm như vậy thì có mệt không?”

Lúc hỏi vấn đề này, nữ phóng viên vừa vặn cầm máy ảnh chụp ảnh cho Giang Niệm Tư.

Giang Niệm Tư nhìn ống kính, trong nụ cười tươi có loại ước mơ tương lai tươi đẹp.

“Đúng là năng lực một người có hạn, nhưng tôi tin là trong tổ quốc lớn của chúng ta nhất định có ngàn ngàn vạn vạn người như tôi, tôi hy vọng, nhất định có ngàn ngàn vạn vạn người đứng ở sau lưng các quân nhân như tôi.

Ngàn ngàn vạn vạn tôi...

Nữ phóng viên nhìn nụ cười tốt đẹp như vậy thì nhấn nút chụp, lưu lại sự tốt đẹp này.

Trong lòng cô ấy rất rất rung động.

Nếu như nói, nếu như cô nói những lời này trước khi làm thì có thể sẽ có người khịt mũi coi thường, cũng có thể sẽ có người cảm thấy cô chỉ biết nói lời dễ nghe.

Nhưng cô lại nói ra lời này sau khi bỏ ra hết tiền tiết kiệm, hơn nữa còn chạy đến giúp đỡ rồi mới nói.

Một khắc này, nữ phóng viên biết suy nghĩ lời nói của cô cũng đều xuất phát từ đáy lòng.

Tin rằng nếu đưa bản tin này ra ngoài thì tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy như vậy.

Người còn trẻ như vậy còn ưu tú như thế thì đã rất hiếm thấy.

Bình Luận (0)
Comment