Từ Xán Xán phất phất tay: “Haiz, đừng nói nữa, vừa đến thì người đàn ông này đã nói với em không thích vợ của mình là bác sĩ, bởi vì bác sĩ sẽ nhìn cơ thể của người này người kia, em nói em là bác sĩ Trung y thì anh ta lập tức đổi giọng, nói bác sĩ Trung y thì sẽ phải sờ tay của người khác, bảo em mau nghỉ việc, nhà anh không thiếu tiền, anh ta có thể nuôi em cả đời.”
Cả nhà Từ Xán Xán đều là bác sĩ, đây không phải là anh ta vũ nhục cả nhà cô ấy sao?
Cho nên cô ấy cũng không nói gì nữa mà trực tiếp rời đi.
Không còn lời nào để nói với kẻ ngu xuẩn, lãng phí miệng lưỡi.
Giang Niệm Tư nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cô ấy thì vuốt vuốt đầu của cô ấy: “Em chướng mắt anh ta là đúng, đi thôi, đến xưởng với chị một chuyến.
“À, được.” Từ Xán Xán lập tức đồng ý.
Đến trong xưởng, Giang Niệm Tư đi tìm Giang Tuyết trước.
Từ Xán Xán hay nói, cô ấy trông thấy Lưu Vân Cường đang xem báo thì chạy tới, vui tươi hớn hở nói: “Anh cũng xem báo của chủ nhiệm Giang chúng tôi sao, à, như thế nào, có phải bác sĩ Giang của chúng tôi rất lợi hại không?”
Lưu Vân Cường đặt báo sang một bên, cười nói: “Bác sĩ Giang vẫn luôn là một bác sĩ có nhân tâm, Lưu mỗ bội phục.
Từ Xán Xán lắc đầu: “Cũng không phải, hơn nữa vì cứu đoàn trưởng Thẩm, bác sĩ Giang của chúng tôi còn thiếu chút nữa là c.h.ế.t ở hiện trường cứu tế, hu hu...”
Lưu Vân Cường nhíu mày: “Kém chút c.h.ế.t ở hiện trường cứu tế?”
“Đúng vậy”
Từ Xán Xán nhớ tới thảm trạng khi Giang Niệm Tư được đưa đến bệnh viện: “Lúc đó các bác sĩ đều nói ngũ tạng của bác sĩ Giang đều tổn hại, sợ là khó chịu đựng được...”
Lông mày của Lưu Vân Cường nhăn rất sâu, thế mà nghiêm trọng như vậy.
Cho nên, lúc đó Thẩm Trình đã nói cái gì với anh ta?
Không nghiêm trọng lắm?
A... Đây chính là hồi báo mà bác sĩ Giang tâm lực lấy được sao?
Nhìn sắc mặt Lưu Vân Cường khó coi, Từ Xán Xán nói nhỏ, là cô ấy quá nhiều lời sao?
Lưu Vân Cường ở đây bất bình vì Giang Niệm Tư.
Bên kia, Giang Niệm Tư nằm ở trên ghế sa lon trong văn phòng Giang Tuyết, cảm khái một tiếng thoải mái.
“Lão Lưu của chúng ta đúng là biết hưởng thụ mà Không tệ, cái ghế sa lon này là do Lưu Vân Cường mang về từ Hồng Kông.
Trong văn phòng của Giang Tuyết cùng Lưu Vân Cường còn có Giang Niệm Tư đều có một chiếc.
Giang Tuyết vỗ bàn một cái: “Giang Niệm Tư, em giỏi đấy, còn được đăng lên báo, nếu không phải em được đăng lên báo thì mọi người cũng không biết em đến chỗ nguy hiểm như vậy.
Giang Niệm Tư lấy lòng cười với cô ấy: “Chị, xin lỗi, đúng rồi, em đồng ý chuyển nhượng 4% cổ phần cho Lưu Vân Cường, chuyện này chị biết chưa?”
DTV
“Biết rồi.” Giang Tuyết nhìn cô cười lấy lòng thì bất đắc dĩ nói: “Em nghĩ chị sẽ trách em sao?”
Đúng là Giang Niệm Tư sợ chị mình không ủng hộ.
Giang Tuyết đi đến bên ghế sa lon ngồi xuống, chọc chọc đầu của cô: “Em đấy, trên báo chí nói đến vĩ đại như vậy, làm sao chị lại không ủng hộ em được, hơn nữa, đây là cổ phần của em, em quyết định dùng như thế nào thì cũng là chuyện của mình, chị sẽ không nhúng tay vào bất kỳ quyết định gì của em”
Cảm giác được chị gái tín nhiệm như vậy thật tuyệt...
“Chị, chị thật tốt.” Giang Niệm Tư ôm Giang Tuyết, hai chị em náo trong chốc lát, sau đó mới nói chuyện chính.
Căn cứ vào thống kê, cho tới bây giờ, trang phục của bọn họ đã tiêu thụ ra hơn 8 vạn món.
Ngoại trừ các cửa hàng tiếp thị nhượng quyền ở Kinh thị thì cũng có mười mấy cửa hàng tại Hồng Kông.
Chỉ có điều Hồng Kông bên kia là do Lưu Vân Cường phái người quản lý, chuyện này đã được nói trước từ ban đầu.
Còn có Hải Thị bên kia, bọn họ cũng đã tìm xong người hợp tác, chỉ còn chờ tháng này bắt đầu nhập quần áo.
Bây giờ cửa hàng quần áo Tuyết Niệm đã trở thành cơn sốt của các thành phố lớn.
Hồng Kông càng rõ ràng hơn, những người của tầng lớp trung thượng đều lấy chuyện mặc đồ của nhãn hiệu Tuyết Niệm làm vẻ vang.
Làn sóng tư tưởng này xâm nhập cũng là nhờ Lưu Vân Cường.
Trang phục xinh đẹp, phục vụ tốt, hơn nữa còn cố ý marketing lưu hành, cùng với thỉnh thoảng hunger marketing khiến quần áo của nhãn hiệu Tuyết Niệm vừa vào cửa hàng thì đã hết sạch.
Nhưng mà đã không còn kiểu mới, đúng lúc Giang Niệm Tư tới.
Nói xong chuyện, Giang Tuyết liền bắt lấy Giang Niệm Tư nghĩ ra phong cách mới.
Bây giờ đã là mùa hè, các kiểu dáng mùa hè trong đầu Giang Niệm Tư có rất nhiều.
Nhưng mà vì hạn chế niên đại cho nên có rất nhiều người tương đối bảo thủ.
Giang Niệm Tư cũng nghĩ ra được một chút kiểu dáng bảo thủ, nhưng mà phong cách đặc biệt cùng kiểu dáng tân tiến hết sức xinh đẹp.
Đương nhiên, còn phải nghĩ đến những cô gái có hình thể hơi mập.
Cho nên còn có một số quần áo tương đối che thịt.
Trải qua thời gian dài rèn luyện, khả năng vẽ của Giang Niệm Tư đã tiến bộ rất lớn.
Cô ra 5 kiểu dáng mới.
Giang Tuyết liếc mắt nhìn, vừa kinh diễm vừa đưa ra ý kiến của mình.
Cô ấy đã cho mời thầy dạy thiết kế thật tốt đến dạy bởi vì Giang Tuyết biết, cô ấy không thể dựa hết vào em gái.
Sau khi cô ấy cầm bút lên tô vẽ vào bức tranh, Giang Niệm Tư cảm thấy kinh ngạc, sau khi được chị sửa lại, những bộ quần áo vốn đã rất đẹp trở nên có chút cao cấp.
Lúc Giang Niệm Tư cùng Lưu Vân Cường ký hợp đồng thì trông thấy anh ta mấy lần muốn nói lại thôi, cô đưa hợp đồng cho anh ta.
DTV
“Ông chủ Lưu, anh có ý kiến gì với hợp đồng chuyển nhượng lần này sao? Chúng ta là đối tác lâu dài cho nên nếu có ý kiến gì thì hy vọng anh có thể trực tiếp nói ra, hơn nữa, tôi lấy 4% cổ phần đổi lấy số vật tư kia, anh cảm thấy có chút bất lợi với anh sao?”
Bây giờ nhãn hiệu Tuyết Niệm đang rất hot, người làm ăn đều biết, Lưu Vân Cường không phải người không biết phải trái.
4% cổ phần đổi lấy chút vật tư này, dư xài.
Nghe cô nói như vậy, Lưu Vân Cường bất đắc dĩ nói: “Bác sĩ Giang, cô hiểu lầm rồi, tôi không có ý kiến, tôi có tương đối nhiều chỗ tốt trong chuyện này, có thể có ý kiến gì? Chỉ là, chỉ là... Ai, được rồi được rồi.
Giang Niệm Tư: ““
Lại nói một nửa giấu một nửa, đây không phải cố ý cản trở cô sao?
“Ông chủ Lưu, có chuyện gì thì anh cứ nói thẳng đi, không sao đâu”
Lưu Vân Cường nhìn thấy gương mặt có ý cười của Giang Niệm Tư thì nặng nề mà hít ngụm trọc khí.
Anh ta là người rất coi trọng lợi ích, nhưng Giang Niệm Tư đã cứu anh ta một lần, anh ta nhớ ân tình này.
Nếu như đặt trên người khác thì anh ta sẽ không quan tâm nhiều như vậy, dù sao thì chuyện riêng của người ta cũng không liên quan đến anh ta.
Nhưng đây lại là ân nhân cứu anh ta một mạng.
Anh ta thật sự là không thể không quan tâm.
Thở dài mấy lần, Lưu Vân Cường nói với cô: “Vậy thì tôi cũng không giấu cô nữa, lần trước khi tôi mang đồ đến khu cứu nạn, lúc cô vừa được đưa đi bệnh viện, tôi có hỏi chồng của cô, anh ta nói không nghiêm trọng, nhưng mà vừa rồi tiểu Từ nói lúc cô được đưa đến bệnh viện thì thiếu chút đã mất mạng, đều ngũ tạng đều đã tổn hại, còn không nghiêm trọng sao?”
“Hơn nữa theo tôi được biết, vì cứu anh ta cho nên cô mới bị thương, bác sĩ Giang, cô cũng đừng trách tôi nói nhiều, tôi là đàn ông cho nên tôi hiểu rõ đàn ông hơn, người người đó yêu cô thì cho dù cô chỉ bị bệnh nhẹ một chút thì đã cảm thấy rất nghiêm trọng, nếu đó là người không thích cô thì cho dù cô có sắp c.h.ế.t cũng như vậy”