Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó

Chương 282

Tuần sau, Giang Tuyết bận việc kinh doanh, Thiệu Dương không có lý do gì để tiếp cận cô.

Từ Mục Thần, anh biết được một số tin tức mới nhất của cô.

Theo Mục Thần, phong cách thời trang mà cô đưa cho anh đủ để khiến anh sẵn sàng đưa cô về dưới trướng của mình.

Anh cũng rất thích kế hoạch đào tạo nhân viên bán hàng của cô.

Hai người nhanh chóng ký hợp đồng.

Mục Thần đã bắt đầu tìm kiếm cửa hàng, trong khi Giang Tuyết vừa phải đào tạo nhân viên bán hàng, còn phải xử lý việc trang trí cửa hàng.

Trợ lý của Lưu Vân Cường làm việc rất hiệu quả, anh ấy không theo Giang Tuyết đến đây vì anh ấy còn có việc phải giải quyết.

Bây giờ anh ấy đã xử lý xong công việc của mình, đang trên đường đến đây.

Mối quan hệ giữa Thiệu Dương và Giang Tuyết đã thay đổi, bắt đầu từ trợ lý Ôn Dương.

Ngày hôm đó Giang Tuyết đích thân đến đón trợ lý và thậm chí còn ăn tối với trợ lý.

Thiệu Dương trầm mặc hơn một tuần, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

Anh chủ động kiếm cớ đi tìm Giang Tuyết.

DTV

Giang Tuyết đang đào tạo nhân viên trong cửa hàng, Thiệu Dương và Ôn Dương ngồi ở đại sảnh bên ngoài.

Ôn Dương là trợ lý của Lưu Vân Cường.

Sau khi Giang Tuyết đào tạo nhân viên mới được tuyển dụng một lúc, cô đi tới đại sảnh và nhìn thấy Thiệu Dương và Ôn Dương.

Điều đầu tiên cô chú ý tới chính là Ôn Dương.

Ánh mắt cô sáng lên, bước nhanh đi về phía Ôn Dương: “Việc của cậu đã xong chưa mà đến đây? Cậu là người bận rộn mà Giang Tuyết công nhận khả năng kinh doanh của cô không bằng Ôn Dương và cô vẫn còn nhiều điều phải học hỏi.

Khi Ôn Dương đến Bắc Kinh, ngoài việc giúp đỡ Giang Tuyết, anh còn có nhiệm vụ do Lưu Vân Cường giao phó.

Thiệu Dương rõ ràng nhìn thấy sự thay đổi trong biểu tình của Giang Tuyết.

Hắn nheo mắt liếc nhìn Ôn Dương.

Trẻ trung, dịu dàng và đẹp trai.

 

 

Thiệu Dương ho khan, muốn chứng minh sự tồn tại nhưng Giang Tuyết bỗng nhiên bị bong gân chân.

Ôn Dương kịp thời đỡ cô: “Cô không sao chứ?”

Giang Tuyết ôm lấy cánh tay Ôn Dương, cau mày nói: “Mắt cá chân của tôi bị bong gân, nhưng sẽ không sao đâu”

“Cô chắc chắn mình không sao chứ?” Thiệu Dương không biết từ lúc nào đã đến bên Giang Tuyết, anh bình tĩnh nắm lấy tay còn lại của cô: “Tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra”

Giang Tuyết cũng không có ý định cự tuyệt, tự nhiên buông cánh tay Ôn Dương ra, nghiêng người về phía Thiệu Dương.

Mắt cá chân cô đau khủng khiếp.

Thiệu Dương thấy vẻ mặt của cô có gì đó không ổn, liền ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Lên đi, tôi cũng CÔ.”

Giang Tuyết ngơ ngác nhìn người đàn ông ngồi xổm phía trước.

Chắc hẳn mối quan hệ giữa cô và anh chưa đủ quen thuộc để thân thiết như vậy phải không?

Đúng lúc cô đang thắc mắc thì giọng nói của Ôn Dương từ bên cạnh vang lên: “Cô hai à, cô đến bệnh viện trước đi, cứ giao mọi việc còn lại cho tôi”

Anh cho rằng Giang Tuyết không thể buông bỏ công việc trong tay cô.

Thiệu Dương đã nói lời này, Ôn Dương cũng thúc giục cô, điều này khiến Giang Tuyết cảm thấy cô còn ở lại thì giống đạo đức giả quá.

Vì thế không nói một lời, cô leo lên nằm úp trên lưng anh.

Giang Tuyết thậm chí còn cứng đờ như một thây ma.

Cô thẳng lưng và nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của Thiệu Dương.

Đầu anh ấy có hai xoáy.

Mẹ cô từng kể rằng nếu người nào có hai vòng xoáy trên đầu, họ có tính cách mạnh mẽ như một con trâu và tràn đầy năng lượng.

Nhưng anh lại dịu dàng và nho nhã, mặc dù cô có thể cảm nhận được người này không giống như vẻ ngoài của anh anh, nhưng anh ấy cũng không giống một người mạnh mẽ.

Cô căng cứng như đá, Thiệu Dương đang cõng cô sao có thể không cảm nhận được cô.

Trong đôi mắt trong veo của anh lóe lên một tia sáng kỳ lạ.

Thiệu Dương quen thuộc nơi này, cõng Giang Tuyết trên lưng đi đường tắt tới bệnh viện gần nhất.

Kết quả chụp khám cho thấy cô chỉ bị tổn thương dây chằng, còn xương vẫn ổn.

Bệnh viện kê đơn thuốc giảm đau và xoa bóp chân cho cô.

Thiệu Dương đỡ cô ngồi xuống ghế ở hành lang bệnh viện.

“Cái gì?” Giang Tuyết khó hiểu nhìn anh.

“Tôi đi xoa thuốc cho cô trước. Để lâu quá sẽ không tốt.” Thiệu Dương đã ngồi xổm ở trước mặt cô nói.

Giang Tuyết mở to mắt nhìn anh.

Nhìn anh cởi giày và tất của cô một cách tự nhiên, anh không hề ghét bỏ, tay trái giữ gót chân cô, tay phải bôi thuốc mỡ lên chỗ bị thương rồi nhẹ nhàng xoa bóp cho cô.

Giang Tuyết cũng không phải là một bông hoa nhỏ tinh khiết không hiểu sự đời, lòng cô đang rối như to vò.

Có thật là một người đàn ông có thể chăm sóc một người phụ nữ đến mức này chỉ vì cô ấy là em gái của bạn thân mình?

Cô nghĩ không có chuyện đó.

Anh cúi đầu cẩn thận bôi thuốc cho cô, nhìn anh từ góc độ này, trông anh thật nho nhã và đầy sức hút.

Dường như không ai có thể ngăn cản điều anh muốn làm.

“Nó còn đau không?”

Thiệu Dương động tác tuy nhẹ nhàng, nhưng anh vẫn lo Giang Tuyết đau đớn, dù sao cô cũng đã bị thương.

Anh quỳ một gối xuống, để chân cô đặt lên đầu gối anh.

Giang Tuyết đột nhiên đến gần anh, ngọt ngào mỉm cười, nhưng ánh mắt lại cẩn thận quan sát vẻ mặt Thiệu Dương.

“Cảm ơn anh, không còn đau nữa.

Đàn ông không thể giữ bình tĩnh khi người phụ nữ mình thích đến gần, lại còn gần như vậy.

Ánh mắt của Thiệu Dương quả nhiên lóe lên.

Sau đó lùi lại một chút.

“Chỉ cần không đau nữa là được, trước tiên tôi đưa cô về nhà trọ.”

“Được thôi.”

Sau khi Thiệu Dương đưa Giang Tuyết về nhà trọ, anh dặn dò cô một số phương pháp dưỡng thương rồi mới quay về.

 

 

Dù bản thân đã về nhưng trong lòng anh vẫn lo lắng.

Nhưng chẳng có lý do gì để anh ở lại chăm sóc cô cả.

Cũng không hẳn là không còn lý do gì.

Giang Tuyết ngồi ở mép giường, một tay chống cằm suy nghĩ, Thiệu Dương thích cô sao?

DTV

Chẳng lẽ tất cả cảm giác trước đây của cô đều đúng?

Thực sự mọi việc anh làm đều có mục đích thầm kín, và mục đích này chính là cô!

Đây chỉ là suy đoán, nhưng Giang Tuyết lại không hề chán ghét, thậm chí trong lòng còn có một loại cảm giác khó hiểu.

Vốn dĩ chỉ là suy đoán, nhưng chuyện xảy ra tiếp theo đã trực tiếp khẳng định suy đoán của Giang Tuyết.

Vài ngày sau, khi chân đã đỡ hơn, cô lại ra đường tìm hiểu tình hình thị trường ở Bắc Kinh.

Sau đó cô nhìn thấy Mục Thần.

Ông chủ Mục hay nói lắp, ngại ngùng khi gặp người lạ.

Khi đó, anh ấy đang ôm một cô gái trẻ đẹp trong cửa hàng bách hóa.

Những lời yêu thương mà Mục Thần dùng để dỗ dành cô gái nghe không giống một người mắc chứng sợ giao tiếp. .

Ban đầu cô không nghi ngờ gì nhiều.

Suy cho cùng, một số người có thể nói nhiều trước mặt người quen và không tin tưởng người lạ khi mới lần đầu gặp là điều hiển nhiên.

Thật may mắn, Mục Thần và cô gái tình cờ gặp được bạn của cô ấy và bạn trai đang đi dạo.

Cô gái giới thiệu Mục Thần và nói: “Đây là bạn em, Lily. Cô ấy làm việc trong một cửa hàng bách hóa. Còn đây là người yêu của Lily:”

Mục Thần nói “Ồ”, anh đưa tay ra bắt tay bạn trai của Lily, cười nói: “Xin chào, xin chào.”

Sau đó anh ấy nói với Lily đang đứng bên cạnh: “Tôi đã nghe Tiểu Văn nói về em rất nhiều. Cảm ơn em đã luôn quan tâm đến Tiểu Văn nhà chúng tôi.”

Sau đó là cuộc nói chuyện rất náo nhiệt giữa nhóm bạn vừa mới gặp này Giang Tuyết nhìn Mục Thần trò chuyện với bạn bè của người yêu, anh ấy đúng là có tài hùng biện và thừa sự tự tin, khiến cô không thể liên tưởng người đàn ông trước mặt này với ông chủ Mục nói lắp lúc trước.

Nếu ông chủ Mục không sống nội tâm và nhút nhát, thì chắc chắn anh ấy chỉ đang giả vờ.

Cô và anh chỉ là bạn đối tác, anh không cần phải giả Vờ với cô.

Chỉ có một mấu chốt.

Bình Luận (0)
Comment