Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 117

Trương Tuệ đứng ở ngay bên cạnh nhìn hai cha con, cố nén ý cười, quay đầu sang một bên, nam nhân nhà mình thật là ngây thơ quá đi, lại bị Tiểu Dạng lừa nữa rồi.

Mi mắt của Hoa Dạng cong cong, tiền trong tay cha cô cũng không còn nhiều lắm, nếu bị lừa hết toàn bộ cũng không bao nhiêu.

Xem ra sang năm nhà bọn họ sẽ nhanh có TV và tủ lạnh rồi!

Có một người cha đầu óc đơn giản như này thật tốt, bởi vì ông ấy rất dễ bị lừa.

Sáng sớm, Hoa Dạng thức dậy để chuẩn bị mọi thứ, cô đem ly nước cùng bánh ngọt để vào trong túi nhỏ, xong xuôi liền tung tăng ra khỏi cửa. Ngôn Mạch đã chờ cô ở bên ngoài khá lâu, cậu cũng đeo một cái cặp sách trên vai. Hoa Dạng nhìn qua thì thấy hôm nay cậu ta mặc cái áo bông màu đen, màu sắc nam tính càng làm nổi bật vẻ điển trai của một thiếu niên.

Hai người ở trạm xe chờ khoảng mười phút thì xe đến, Ngôn Mạch kéo Hoa Dạng đi về phía sau, bởi vì chỗ đó còn có một hàng ghế trống. Hoa Dạng vừa ngồi xuống, liên lấy từ trong túi sách ra một hộp cơm bằng sắt, bên trong có hai cái bánh bao, một cái nhân thịt và một cái nhân trứng muối. Cô đưa cái bánh bao kẹp thịt qua chỗ Ngôn Mạch rồi bảo: "Này, ăn đi"

Mùi thịt thơm bay tới trước mặt, Ngôn Mạch lâp tức nuốt nước miếng, dù trước đó cậu ta đã ăn sáng, nhưng vẫn không chống đỡ được sự hấp dẫn của cái bánh này: "Cậu làm à?" Ngôn Mạch vừa hỏi vừa cầm lấy cái bánh, chỉ thấy bánh bao nướng giòn tan, thịt ba chỉ băm nhuyễn rồi trộn với tiêu và hành, bên trong còn rưới một ít nước thịt, nguyên liệu rất đây đủ. Thịt và bánh bao kết hợp với nhau, cắn vào một miếng cảm thấy đặc biệt thơm, đối với loại người ưa ăn thịt như Ngôn Mạch mà nói, món này đã thỏa mãn con sâu ham ăn trong bụng của cậu ta.

"Ừm" Hoa Dạng khẽ gật đầu xem như trả lời, cô cũng cảm thấy bánh bao này ăn rất ngon, sau này nhà bọn họ mà có thêm cửa hiệu mặt tiền thì sẽ thử cho món bánh bao này vào thực đơn, chắc chắn sẽ rất đắt hàng.

Dọc theo đường đi, miệng của Hoa Dạng nhai không ngừng nghỉ, bởi vì cô chuẩn bị rất đầy đủ, nào là hạt dưa, kẹo, đậu phộng rang... cảm giác giống như hai người bọn họ đang đi du xuân.

Mọi người xung quanh bị kích thích sâu sắc, nghĩ thâm cô nhóc này tưởng mình đang đi dạo hả? Hay là đi ăn nhậu chơi bời? Lại còn chuẩn bị đầy đủ đồ nghề như vậy...

Một đứa bé trai ở phía trước đột nhiên thoát khỏi hai tay bà nội mình, sau đó vội vàng xông tới cướp kẹo của Hoa Dạng. Cả người đứa bé dơ hầy, hai hàng nước mũi còn đang chảy thò lò. Hoa Dạng bị hành động của cậu nhóc làm cho giật mình, hoảng sợ tránh ra đằng sau mấy bước. Ngôn Mạch cũng che chở trước người cô, cậu khẽ nhíu mày không vui: "Sao nhóc có thể cướp đồ ăn của người khác như vậy? Người lớn trong nhà không dạy nhóc hả?”

Đứa bé trai cứ như không hiểu tiếng người, lại tiếp tục nhào tới để dành đồ ăn, Ngôn Mạch ghét bỏ xách cổ áo của nó lên, cảm thấy tên nhóc này làm bẩn tay của mình, người ngợm gì mà dơ hầy.

Đúng lúc này, bà nội vừa rồi giả chết bỗng nhiên chạy tới, một tay đoạt lấy đứa nhỏ, lớn tiếng thét chói tai: "Đánh người, đánh trẻ con, bớ người ta, cứu cháu tôi với, thanh thiếu niên ăn hiếp con nít".

Hoa Dạng trợn trắng mắt, ai thèm đánh đứa nhỏ bẩn thỉu đó? Đây có phải là muốn tống tiền không? Cô gân cổ bắt chước bà ta rồi gào lên: "Người lớn đánh trẻ con, mọi người làm chứng cho chúng tôi, đã lớn tuổi thế rồi sao lại bắt nạt trẻ con. Đừng tiến lại gân, nếu không tôi sẽ hét lên cho tất cả mọi người biết"

Bà già kia tức muốn hộc máu, hừ bà đây còn không kịp làm gì mà con ranh này còn dám cắn trả, cho tới bây giờ chỉ có bà ta làm khó dễ người khác, đời này chưa từng nếm qua thiệt thòi.

Tính toán xong xuôi, bà ta liền lập tức nằm xuống đất, ôm bụng kêu oai oái: "Hai cô cậu tuổi còn trẻ mà lại đi đánh một bà lão, đau quá, không cho ta mười đồng, không, hai mươi đồng, tôi sẽ không thả các người đi." Trời ạ, thời đại nào cũng có kiểu người này, Hoa Dạng lập tức ngồi thẳng người, ánh mắt lóe sáng, thích cùng người ta đấu trí có phải không? Được, thích thì chiều!

Mấy hành khách xung quanh vừa nghe vậy thì giật nảy mình, không dám tới gần, sợ bị người đàn bà lớn tuổi đanh đá này ăn vạ.

Có vài người đồng tình nhìn Hoa Dạng cùng với Ngôn Mạch, thật xui xẻo, lực sát thương của bà già này quá lớn, bọn họ cũng không dám trêu vào.

Hoa Dạng lạnh lùng nhìn bà lão lăn lộn trên mặt đất, thâm nghĩ bà già này lớn tuổi rồi mà còn không đứng đắn.

"Bà cụ, bà có biết cái gì gọi là ứng xử văn hoá và mẫu mực không? Nghe không hiểu hả? Được, sẵn đây tôi giải thích luôn cho, có nghĩa là bà sống như thế nào thì con cháu của bà cũng sẽ học theo y chang vậy."

Hoa Dạng còn cảm thấy nói thế chưa đủ độ, liền tiếp tục mở miệng mắng: "Đồ lừa đảo, cả người già lẫn trẻ con đều bỉ ổi như nhau, cả đời mấy người chắc chắn sẽ luôn nghèo hèn, xứng đáng gặp cảnh khốn khó."
Bình Luận (0)
Comment