"Này bà kia, để tôi phổ cập cho bà một chút kiến thức khoa học nhé! Cho dù hôm nay bà chết đột ngột ngay tại chỗ này, cũng không có miếng liên quan gì đến những người ở đây. Chúng tôi không cần chịu bất cứ trách nhiệm pháp lý nào, muốn trách chỉ có thể trách bản thân của bà, thân thể không tốt còn đi ra ngoài gây chuyện sinh sự, làm một cụ bà hiểu chuyện khó đến như vậy sao?”
Mọi người: "... Cụ bà hiểu chuyện?"
Bà lão nổi trận lôi đình: "Mày dám trù ẻo tao chết sớm hả?! Mày... con ranh chết tiệt có mẹ sinh mà không có cha dạy kia, tao sẽ không bỏ qua cho mày."
Hoa Dạng một chút cũng không tức giận, cô còn cười tủm tỉm đáp trả: "Cụ bà, chừa chút khẩu đức đi, họa từ trong miệng mà ra, để lại một ít phúc báo cho con cháu của mình, tránh cho từ đời này qua đời khác đều nghèo khổ đến mức chỉ có thể đi xin cơm ăn."
Mắng chửi người khác mà không mang theo một câu tục tu, lại gay gắt đến từng chữ một, chỗ nào đau liền thọc vào chỗ đó, có thể nói đẳng cấp chửi người của Hoa Dạng đã đạt đến cảnh giới thượng thừa!
Bà lão thật sự bị tức giận đến rớt nước mắt: "Mọi người nhìn xem một chút, đây có còn là con người nữa hay không? Không chỉ trù tôi chết, còn trù cả nhà tôi, tôi lớn tuổi như vậy, còn chưa từng chịu nhục nhã thế này bao giờ..."
Hoa Dạng lạnh lùng bổ sung thêm một câu: "Chịu thêm vài lần là quen, cái gì cũng phải có lần đầu."
Trời ơi! Con ranh này còn tiếp tục mở miệng châm chọc, bà ta tức giận đến nỗi trước mắt từng đợt biến thành màu đen.
Một người phụ nữ trung niên không nhìn được, liền đứng ra nhẹ nhàng lên tiếng: "Sao lại có thể ăn nói như vậy? Cô bé, tuổi của cháu cũng không lớn, nhưng miệng mồm cũng ghê gớm thật đấy, ức hiếp một bà lão một cách kiêu ngạo như vậy, trong lòng không cảm thấy hổ thẹn hay sao? Để tôi thay cha mẹ cháu dạy dỗ cháu cho tốt."
Cha mẹ Hoa Dạng đều do cô quản lý, ở nhà cô nói một không hai, thậm chí Hoa Dạng nói gì họ cũng răm rắp nghe theo. Vậy mà bây giờ một người qua đường lại dám đứng ra vung tay múa chân, đòi giáo dục cô, chả hiểu tự tin từ đâu ra?
Hoa Dạng lập tức hung hăng mắng lại: "Tuổi của dì cũng không nhỏ, không ngờ tâm mù mà mắt cũng mù theo, không phải ngu ngốc chính là xấu tính, nếu tôi có người mẹ như dì, vậy thì phải đập đầu vào tường tự sát, chỉ xin đầu thai lại một lần nữa, nguyện cắt đứt duyên phận mẹ con vĩnh viễn."
Người phụ nữ trung niên: ”..."
Hoa Dạng bĩu môi, vẻ mặt khinh thường: "Còn nữa, tôn trọng không phải là người khác cho, mà là bản thân tự đạt được, cả ngày không làm việc đứng đắn, còn muốn người khác tôn trọng, tưởng mình đang mơ giấc mộng xuân thu sao?"
Một khuôn mặt nhỏ trắng nõn tràn đầy sức sống, nhưng lại nói ra những lời khiến người khác tức chết: "Không phục sao? Vậy thì cứ ráng nhịn đi, ai bảo dì nhiều chuyện xen vào việc của người khác?"
Khí thế của cô rất tự tin, khiến cho mọi người đều bị áp đảo, người phụ nữ trung niên há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, lại bị người đàn ông bên cạnh trừng mắt, muốn quan tâm chuyện của người khác, trước hết phải nhìn xem bản thân có bản lĩnh đó hay không.
Nhưng đúng vào lúc này, âm thanh của tài xế vang lên: "Đã tới trạm cuối rồi, tất cả mọi người xuống xe nhanh đi"
Cửa xe mở ra, bà lão đột nhiên chạy nhanh qua, chặn ngang cửa xe, còn một cửa xe khác bà ta cũng sai đứa cháu trai đi qua ngăn cản. Nhất định bắt Hoa Dạng đưa cho bà ta một trăm đồng, nếu không tất cả mọi người trên xe đều không được đi xuống.
Ai đến gần bà ta, bà ta liền giở trò lớn tiếng hét lên, ai tới gần cháu trai của bà ta, thằng bé liên phun nước miếng rồi chét nước mũi, khiến người khác ghê tởm muốn chết.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, mồm năm miệng mười khuyên bà lão, tài xế cũng rất tức giận, nhưng lại không cứng rắn xử lý, bởi vì không ai muốn dây vào phiền toái. Có vài người có việc gấp, vội đến mức dậm chân, hai bên lôi kéo một hồi lâu.
Bà lão vẫn một hai không chịu nhượng bộ, mấy người đành phải quay lại khuyên Hoa Dạng: "Cô bé, nếu không thì cháu đưa cho bà ta mấy đồng tiền đi cho yên chuyện."
Dưới tình huống không tổn hại lợi ích bản thân, mọi người đều rất dễ nói chuyện, nhưng nếu đụng đến ích lợi của mình, bọn họ ngay lập tức sẽ lộ ra bộ mặt ích kỷ.
Bà lão này rất khó dây dưa, vậy thì đành phải dồn ép một đương sự khác, khiến cho Hoa Dạng cúi đầu chịu thua.
Đây là bản chất của con người.
Bà lão đắc ý gào lên: "Cái gì mà mấy đồng tiên? Một trăm khối, thiếu một khối cũng không được."
Hoa Dạng phát hiện mọi người phần lớn đều mù luật, ngay cả kiến thức tối thiểu cũng không hiểu: "Lừa đảo tống tiền là hành vi phạm tội, cụ bà, bà như vậy là muốn ngồi tù có phải không?”
Bà lão ngẩng đầu, con cháu trong nhà bà ta nhiều như vậy, ai dám chọc vào, bọn họ lập tức cùng nhau đánh đến cửa, bà ta mới không thèm sợ.