Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 136

Hoa Dạng từ từ húp hết nước trong chén bánh canh, lại chậm rãi lấy ra một cái kẹo sữa, mở giấy gói ra đưa kẹo cho Quốc Khánh: "Cha, cha với mẹ sinh con trai thì con nhận, còn những cái khác con đều không chấp nhận, nếu cha nghe theo lời những người này sắp xếp, hai cha con ta sẽ cắt đứt quan hệ."

Vẻ mặt của cô cực kì bình tĩnh, nhưng giọng nói thì rất nghiêm túc, thái độ rõ ràng.

Nhìn ánh mắt lạnh lùng của con gái, lại nhìn cây kẹo, Hoa Quốc Khánh im lặng, đây là muốn ông lựa chọn giữa cây gậy và kẹo ngọt sao?

Cuối cùng, Hoa Quốc Khánh quyết đoán chọn kẹo: "Nói bậy, con là con gái của cha, đời này đều là con gái bảo bối của cha. Cha mẹ, hai người không cần khuyên, con có một đứa con gái là Tiểu Dạng là đã đủ rồi, nó có thể chăm sóc con lúc về già."

Ở chung với nhau nửa năm, ông có ngốc cũng có thể nhìn thấy được tính cách của con gái mình, có năng lực lại mạnh mẽ, làm việc cực kỳ quyết đoán, đầu óc vô cùng nhanh nhạy.

Nhưng cố tình cô lại có ngoại hình vừa yếu đuối vừa đáng yêu, làm người ta muốn thương yêu.

Công việc làm ăn của nhà bọn họ phát triển tốt đẹp, nếu không phải có cô trấn giữ đã sớm bị người ta ghen ghét hãm hại từ lâu rồi.

Một cô gái nhỏ có mối quan hệ tốt trên mọi mặt, lí do là gì? Là vì những người đó đang thương tiếc cô yếu đuối sao?

Hai vợ chông ông Trương luôn quan tâm đến cô, mọi chuyện đều che chở cho cô, có việc gì cũng tìm cô bàn bạc, chẵng lẽ chỉ là vì thương hại cô sao?

Những người ngoài ra vẻ khách khí với hai vợ chồng bọn họ, nhưng lại ra sức lấy lòng con gái, chẳng lẽ chỉ là nói đùa thôi à?

Sai hết! Toàn bộ những điều trên đều vì Hoa Dạng là linh hôn của quán đồ kho nhà bọn họ, nếu thiếu cô thì tất cả đều không có ý nghĩa.

Đúng, ông ngưỡng mộ kẻ mạnh, không ngại kẻ mạnh kia chính là con gái của ông, bây giờ là lúc ông nên đứng ra thay con gái che mưa chắn gió, phải trở nên quyết đoán và mạnh mẽ hơn nữal

Bà Hoa không dám tin là thật, sao bà ta không thể khống chế thằng con thứ ba nữa? Không được, tuyệt đối không được: "Có phải con hồ đồ rồi không? Nó chỉ là con gái..."

Hoa Quốc Khánh lập tức lên tiếng phản bác, dáng vẻ cực kì khí thế: "Vậy thì làm sao? Tiểu Dạng biết kiếm tiền, biết buôn bán, biết nấu ăn, thông minh lại có năng lực, con cháu nhà họ Hoa có đứa nào giỏi hơn nó? Chí Hồng không có nó thì thành tích có tốt lên không? Nếu như không có Tiểu Dạng thì Chí Vỹ có biết kiếm tiên không, Chí Cường..."

Hoa Quốc Khánh nói xong một tràng lại lắc đầu, mấy đứa đó chỉ là một đám ngốc chỉ biết ăn chơi, con gái của ông mới thật sự là một báu vật, bọn họ đúng là mắt cá mà tưởng lầm là trân châu: "Hoa Vũ chính là một đứa ngốc, đầu óc trống rỗng, lần trước thi suýt thì rớt khỏi top một trăm, ngu như vậy còn không tự mình hiểu lấy, không biết giống ai."

Con cháu nhà họ Hoa cộng lại hết cũng không phải là đối thủ của Hoa Dạng.

Cả nhà họ Hoa bị lí lẽ hùng hồn của Hoa Quốc Khánh làm cho nghẹn họng, một đám chỉ biết há miệng thở dốc, không có lời nào để cãi lại, bởi vì sự thật là con cháu của bọn họ đều thua Hoa Dạng.

Bà Hoa lập tức bẻ lái sang chuyện khác, ý đồ thay đổi đề tài: "Quốc Khánh, con năm nay kiếm được bao nhiêu tiền? Xem xem có thể mua một căn nhà nhỏ ở trên thị trấn không?” Bà ta nghĩ kỹ rồi, nhà đó sẽ viết tên của hai vợ chồng họ, đến lúc đó danh chính ngôn thuận truyền lại cho cháu đích tôn.

Chờ sang Tết âm Lịch năm sau lại bảo Quốc Khánh mua một căn nữa cho cháu trai thứ hai.

Dù sao trong nhà thằng ba kiếm được nhiều tiền, cũng là kiếm cho mấy đứa cháu trong nhà, về phần con ranh Hoa Dạng kia thì không đáng được nhắc tới.

Hoa Vũ cúi đầu, trong lòng cười lạnh, Hoa Dạng thông minh thì có ích gì, chẳng qua chỉ là một công cụ kiếm tiền, chỉ là một đứa con gái không xứng để kế thừa gia nghiệp, không đáng một đồng.

Hoa Quốc Khánh không hỏi mua nhà làm gì, móc hết túi ra chỉ lấy được mấy đồng tiền xu, sau đó xoè ra trước mặt bà Hoa: "Đây."

Cả nhà họ Hoa đều sợ đến ngây người, bà Hoa buột miệng nói ra: "Sao có thể như vậy được? Con đừng có mà gạt chúng ta, Hoa Vũ nói mỗi ngày con bán được mấy trăm cân thịt kho, một cân có thể kiếm được một khối, mỗi ngày kiếm được tận mấy trăm khối cơ mà."

Vậy thì một tháng sẽ kiếm được rất nhiều, nghĩ lại lập tức kích động.

Khóe miệng Hoa Dạng khẽ cong lên, muốn ăn tiền của nhà cô cũng hơi khó đấy: "Thì ra là muốn hôi của, cha nhìn xem, đây là người nhà mà cha tin tưởng nhất đó, nhà chúng ta còn chưa chết đã gấp không chờ nổi nữa rồi."

Mấy từ "hôi của" làm vẻ mặt mọi người đều thay đổi, mặt của Hoa Quốc Khánh cũng tái lại, ngực phập phồng kịch liệt, tức giận đến choáng váng.
Bình Luận (0)
Comment