Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 148

Mùi đồ ăn dần dần tản ra, Hoa Dạng mở nắp lấy một nửa số bánh hấp phía trên nồi, một nửa thả vào nồi canh, nấu thêm vài phút là được.

Hai bà cháu nhà họ Ngôn không muốn ở lại tham gia náo nhiệt, Hoa Dạng mang cho bọn họ một chén mười cái bánh bột ngô, đủ cho bọn họ ăn một bữa no nê.

Thịt gà hầm nhừ, thịt ba chỉ cũng cực kì ngon miệng, béo mà không ngán. Bánh bột ngô vừa giòn vừa mềm, chấm với nước canh ăn ngon vô cùng.

Đậu phụ đông ngấm đủ nước thịt nên đặc biệt thơm ngon, Hoa Dạng ăn liền một lúc mấy cái.

Hoa Quốc Khánh bận một buổi trưa đã sớm đói nhăn răng, bây giờ được ăn từng ngụm thịt ba chỉ, cảm thấy vô cùng thoả mãn.

Chu Hiểu Quân thì thích chan canh với cơm, một miếng cơm một miếng thịt, cũng ăn liền một lúc ba chén cơm.

"Tuy rằng chân chú bị thương nhưng vẫn có thể làm rất nhiều việc, Tiểu Dạng, cháu sắp xếp cho chú một công việc đi”

Dù thế nào nuôi dưỡng gia đình là trách nhiệm của cậu, tuy hiện tại bọn họ chưa có nhiều tiền, nhưng cũng không thể trông cậy vào thân thích nuôi cả nhà bọn họ được.

Hoa Dạng nhìn chân của Chu Hiểu Quân, sau đó lại nói: "Trước trị lành chân đã, ngày mai chú đi bệnh viện khám thử, xem bác sĩ nói như thế nào. Nhà cháu muốn mở tiệm tạp hoá, dì nhỏ giúp cháu trông cửa hàng nhé, một tháng bốn mươi khối với cả bao ăn bao ở, mọi người thấy sao?"

Cửa hàng đồ ăn nhà mình đủ người rồi, hai cửa tiệm mở gần nhau có thể giúp đỡ lẫn nhau cũng dễ quản lý. Hai mắt Trương Lệ sáng lên, nếu là bao ăn bao ở vậy một nhà bốn người cũng chỉ cần hai mươi khối là đủ sống, còn có thể tiết kiệm một nửa: "Có phải nhiều quá hay không?"

"Đầu như nhau, bà Trương cũng là bốn mươi khối, nhà thím chỉ tốn một miệng ăn."

Hoa Dạng cảm thấy giá này đã hợp lí rồi, cao hơn nhà xưởng một chút nhưng cũng không hơn bao nhiêu.

"Nếu làm tốt cuối năm thưởng thêm một tháng lương."

Trương Lệ vui vẻ, bao ăn một nhà bốn người chi phí cũng rất lớn.

Cô theo bản năng nhìn vê phía ông xã, thấy chông mình gật đầu, lúc này mới vui vẻ nhận lời.

Hoa Dạng vớt lên một miếng khoai tây: "Chú, chú có sở trường gì đặc biệt không?”

"Sở trường đặc biệt á?" Chu Hiểu Quân nghĩ nghĩ: "Đánh nhau!"

Hoa Dạng:...

"Một người có thể đánh mấy người?"

"Ba bốn người." Lúc ở trong quân ngũ, mỗi ngày Chu Hiểu Quân đều huấn luyện mấy môn vật lộn, xạ kích linh tinh... cho nên thể lực tương đối khoẻ hơn người bình thường.

Chu Hiểu Quân đi bộ đội đã lâu, giờ trở về xã hội có chút không thích ứng được. Bởi vì kỹ năng học được trong quân ngũ cũng không dùng đến trong sinh hoạt ngày thường.

Hoa Dạng ăn no căng, xoa xoa bụng tròn: "Có thể lái xe không, nấu nướng thì sao?"

Chu Hiểu Quân có chút khẩn trương: "Lái xe thì không, nhưng có thể nấu nướng, năm đó chú cũng từng ở ban cấp dưỡng mấy năm, chỉ là tay nghề cũng không quá giỏi."

Đêm khuya Chu Hiểu Quân lăn qua lộn lại có chút không ngủ được, hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện: "Cháu gái của em thật khó lường, hiện tại đã có năng lực như vậy, tương lai chắc chắn sẽ rất thành công."

Đêều là người như nhau, sao lại chênh lệch nhiều như vậy?

Trương Lệ thay đổi hoàn cảnh, vì lạ nhà cho nên cũng không ngủ được, dứt khoát tâm sự với chồng mình: "Đó cũng là cháu gái của anh mà, cháu của em cũng là cháu của anh, sao phải phân chia rạch ròi như vậy?"

Chu Hiểu Quân cảm khái vạn phần: "Đúng, con của chúng ta nếu có thể có năng lực bằng một nửa cô nhóc ấy, không, một phần mười là đủ rồi, chắc chắn anh sẽ yên tâm."

Mấy người lớn bọn họ cộng lại, năng lực cũng không bằng được một mình Hoa Dạng.

Hôm nay cậu xem như đã nhìn ra, mọi chuyện vợ chồng Hoa Quốc Khánh đều nghe Hoa Dạng, cô nói một bọn họ sẽ không nói hai.

Trương Lệ cẩn thận đánh giá chồng mình vài lần: "Anh không trách con bé tự tiện làm chủ à?”

Hoa Dạng làm chuyện xấu cũng thật quang minh chính đại, đều không giấu giếm, khiến người ta rất bất đắc dĩ.

Tâm tình của Chu Hiểu Quân có chút phức tạp, thanh danh nhà họ Chu không tốt, cậu ta cũng là người nhà họ Chu, sao có thể sáng sủa hơn?

Nhưng có thể trách Hoa Dạng được sao? Thật ra những gì cô nhóc đó làm cũng không sai.

"Cháu gái muốn trút giận cho em, anh không thể làm chuyện đó, có tư cách gì để trách đâu? Ngược lại anh phải hỏi em mới đúng, anh không bàn bạc với em đã từ bỏ số tiền kia, em sẽ không tức giận chứ?"

Trương Lệ đỏ hốc mắt, nhào vào trong ngực chồng mình: "Em thật đau lòng, tiền đó là anh dùng sinh mạng đổi lấy, không ngờ bọn họ lại làm như vậy."

Con dâu không phải ruột thịt, nhưng con trai cùng các cháu cũng là ruột thịt đấy thôi, vậy mà bọn họ nỡ lòng nào làm như thế!

Chu Hiểu Quân cảm thấy lòng ngực ẩm ướt, trong lòng hụt hãng: "Là anh không tốt, cũng may gặp cả nhà chị hai ra tay tương trợ, phần nhân tình này anh sẽ nhớ cả đời."
Bình Luận (0)
Comment