"Có phải là cha cậu bí mật nhét nó vào đây không?"
Sắc mặt của Ngôn Mạch lập tức trầm xuống: "Bây giờ tôi đem đi trả"
Hoa Dạng hỏi với vẻ thắc mắc: "Cũng có phải là cho cậu đâu. Cậu lấy quyền gì tự quyết định? Đây là tiên trợ cấp cho bà Ngôn, ông ta có nghĩa vụ phải lo cho mẹ mình mà.
"Nhưng..." Ngôn Mạch phản bác theo bản năng, nhưng lại không biết nói gì cho phải, bởi vì những lời của Hoa Dạng là sự thật.
Hoa Dạng nhẹ giọng nhắc nhở: "Ngôn Mạch, cậu không thể ích kỷ như vậy được. Cậu có thể không dùng tiền của ông ấy, nhưng không thể ép bà Ngôn chịu khổ chung với cậu, đến nỗi ngay cả tiền chữa bệnh cũng không có."
Sắc mặt của Ngôn Mạch xanh mét, tức giận trừng cô một cái: "Tôi không có."
Hoa Dạng cảm thấy cậu nên nhận số tiền này, tại sao kẻ xấu sống hạnh phúc mà người tốt lại sống khổ sở như vậy?
"Lần trước bị say nắng sao bà ấy không đến bệnh viện? Không phải là sợ tốn tiên sao?"
Trái tim của Ngôn Mạch như bị đâm thọc vài cái, một lát sau mới khó khăn lên tiếng: "Tôi sẽ chăm chỉ kiếm tiền."
Cậu ấy cũng chỉ là một đứa trẻ, nói đến chuyện kiếm tiền, Hoa Dạng khẽ thở dài, ngoan cường cố chấp như vậy, sống không mệt sao?
"Chờ cậu kiếm được số tiền này, còn không biết đến bao giờ. Bà Ngôn không thể chờ thêm được nữa. Sức khỏe của bà không tốt, cậu không phát hiện ra sao? Mua thêm thuốc bổ, bồi dưỡng thân thể thật tốt, để bà cố gắng sống thêm vài năm nữa mới là chuyện nên làm trong lúc này." "Tôi... Ngôn Mạch không nói nên lời, nếu là người khác nói như vậy với cậu, đã sớm bị cậu ta đá văng ra ngoài từ lâu, nhưng nhìn khuôn mặt trắng nõn dịu dàng của Hoa Dạng, cậu không khỏi nhíu mày.
Dường như cô nói có chút đạo lý.
Hoa Dạng nghiêng người, nhìn ra bên ngoài, thỉnh thoảng có một hai người đi qua.
"Thật ra, tôi không hiểu được sự cố chấp của cậu đến từ đâu nữa? Có tiền không lấy là ngu ngốc. Người thật kinh tởm, nhưng tiền thì không. Cho dù cậu không tiêu tiên của ông ta, trong tương lai nếu ông ta có việc gì, cậu cũng không thể hoàn toàn rũ bỏ quan hệ. Sau này cậu phải chăm sóc ông ta lúc về già, cậu không thể chối bỏ trách nhiệm này. Nếu trong lòng cậu cảm thấy không thoải mái, trong tương lai cậu cũng có thể dùng tiên để đuổi ông ta đi mà”
Bây giờ cho dù Ngôn Mạch không lấy số tiền này, ông ta cũng sẽ mang tiền cho mấy cô tiểu tam tiểu tứ, sau này về già đến tìm cậu ta để ăn vạ dưỡng lão thì sẽ càng tệ hơn.
Không hiểu sao, Ngôn Mạch có chút thất vọng: "Trên đời này đúng là không có người nào hoàn toàn đứng về phía tôi."
Cậu vốn nghĩ bọn họ là cùng một phe.
Hoa Dạng khẽ mỉm cười: "Đúng vậy, cho nên tôi thuyết phục cậu với tư cách là người ngoài cuộc, cuối cùng vẫn là tuỳ cậu quyết định"
Cô rất lý trí cũng rất tỉnh táo, mọi chuyện đều phải suy xét một cách kĩ càng chứ không thể dựa theo cảm tính.
Ngôn Mạch im lặng hồi lâu, nhẹ giọng hỏi: "Cha cậu trước kia đối với cậu không tốt sao?"
"Cũng không hẳn. Chỉ là ông ấy đối xử với cháu trai và cháu gái của ông ấy tốt hơn." Hoa Dạng không né tránh vấn đề này: "Tuy nhiên, bây giờ ông ấy đã rất tỉnh táo."
Ngôn Mạch do dự hỏi tiếp: "Cậu không trách ông ấy sao?"
Hoa Dạng chợt hiểu ra một chút, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Còn có gì phải phàn nàn? Lúc đó tôi không đủ mạnh mẽ, không có cách nào thay đổi suy nghĩ của ông ấy, hiện tại, mọi chuyện ông ấy đều nghe theo tôi. Con người vẫn luôn kính nể kẻ mạnh mà, ông ấy cũng không phải là ngoại lệ. Trên đời này bố mẹ sinh con cái, phần lớn là mong sau này có người dưỡng lão, có mong chờ sẽ có quan hệ trao đổi lợi ích, cũng không phải là yêu không vụ lợi"
Ngôn Mạch dường như được mở ra một thế giới mới.
Hoa Dạng không để ý đến cậu nữa, sau Tết cô sắp xếp mở lại cửa hàng, món kho nhà họ Hoa bây giờ đã trở nên nổi tiếng hơn. Cô định mở chương trình khuyến mãi vào ngày đầu khai trương trở lại để tri ân khách hàng. Ba mươi đồng một cân món kho còn được tặng kèm hai cái trứng, ngay lập tức thu hút vô số thực khách.
Doanh số bán hàng bùng nổ trong một ngày. Trong ba ngày liên tiếp, doanh số bán hàng ngày một cao hơn, vì vậy Trương Lệ và Hoa Dạng phải đến giúp đỡ một tay.
Món kho ở cửa hàng do vợ chồng Trương Quốc Khánh nấu chính, bà Trương hỗ trợ việc vặt, mấy người bọn họ phối hợp với nhau rất suôn sẻ. Nhà của Hoa Dạng còn bán thêm nhiều loại đồ ăn khác, ngoài thịt lợn kho, chân vịt, cánh vịt, cô còn bổ sung thêm mấy món mới như đậu hũ khô, cá giòn, củ sen thái sợi,...
Không lâu sau cửa hàng tạp hoá bên cạnh cũng khai trương, hàng hóa đầy đủ, giá cả phải chăng, nhưng đừng xem thường những thứ nhỏ nhặt. Bởi vì những món đồ vật linh tinh này thu về lợi nhuận không thấp.
Trương Lệ phụ trách trông coi cửa hàng, nhiều khi còn phải chăm chồng con, bận quá nên thuê thêm người khác giúp, người này do bà Trương giới thiệu. Cô ấy cũng là vợ của cảnh sát, là một người phụ nữ rất lanh lẹ.