Sao Hoa Quốc Sinh có thể không hận Hoa Dạng cho được, hào quang của cô quá sáng, để cho nhà họ Hoa chỉ có thể sống dưới cái bóng của cô.
Chỉ cần bọn họ có ý tưởng gì, đều sẽ bị mọi người chế giễu cùng chỉ trích.
"Mày dám kiện không? Mày phá hư con gái tao còn chưa đủ, còn không chịu buông tha cho bác hai của mày? Mày còn có lương tâm sao?" Hoa Quốc Sinh nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt của ông ta lúc này như thể một con thú dữ, nhìn chằm chằm vào Hoa Dạng.
Cô rất ít khi vê quê, đối với bọn họ cũng không có tình cảm gì: "Bác hai, cháu đương nhiên có lương tâm, nhưng không biết cả nhà bác có hay không, điều này cháu cũng không rõ. Đúng rồi, con rể của bác là ai? Tên anh ta là gì? Có thể tìm người tới đối chất không?”
Dám đổ tội lên đầu cô, cô sẽ trả lại gấp đôi.
Hoa Quốc Sinh đương nhiên không biết mấy chuyện này, mấy năm nay ông ta bận rộn mở cửa hàng buôn bán, nhưng những người khác càng làm tốt, ngược lại ông ta càng làm càng kém.
Hoa Quốc Sinh lại không tự ý thức được vấn đề là ở ông ta, buôn bán thiếu cân thiếu lạng còn chưa đủ, thêm cả tráo hàng tốt thay hàng kém, khách hàng tới mua một lần đương nhiên sẽ không tới nữa.
Gia đình của ông ta tuy khá hơn những người nông dân bình thường, nhưng so với nhà Hoa Quốc Khánh đương nhiên còn kém xa, nhà người ta bây giờ hô mưa gọi gió, mở mấy cái cửa hàng, buôn bán đều rất tốt.
"Nó tên là..." Canh Thục Phương vốn rất thân với con gái, đương nhiên bà ta biết được một vài chuyện: "Gọi là Từ Lập, mày dám nói không quen biết nó sao?"
Từ Lập? Hoa Dạng hơi ngạc nhiên, nhưng cũng trong dự kiến. Cô tự nhiên hào phóng mà gật đầu xác nhận: "Biết, chúng tôi học chung một trường."
Canh Thục Phương lập tức hét lên như bắt được nhược điểm: "Nhìn đi, cô tự mình thừa nhận nhé. Dụ dỗ chồng sắp cưới của chị họ sẽ không được yên ổn đâu, con ranh xấu xa, đồ lòng lang dạ sói."
Ánh mắt mọi người nhìn Hoa Dạng đều thay đổi, cô gái nhỏ nhìn xinh đẹp sạch sẽ, chẳng lẽ là xấu xa từ trong xương cốt?
Hoa Dạng thong dong mà bình tĩnh nhìn Ngôn Mạch: "Đi mời hiệu trưởng trường trung học cơ sở số 1 và giáo viên chủ nhiệm lớp của tôi tới đây, gọi cả Từ Lập nữa, sau đó tất cả sẽ nói chuyện rõ ràng trước mặt mọi người."
Ngôn Mạch hơi gật đầu, phất tay, gã sai vặt nhanh chóng rời đi.
Hoa Dạng bình tĩnh bước lên bậc thang, đối mặt với mọi người:
Trước tiên hãy để tôi tự giới thiệu. Tôi tên là Hoa Dạng, học năm ba cao trung, có thể sẽ có người biết tên tôi..."
Cô có đôi mắt trong veo, nụ cười rạng rỡ, khí độ lại tự tin không hề có chút lo lắng nào.
Rất nhanh Hoa Dạng đã làm chủ tình thế, khiến cho mọi người bất giác nghe theo, khí thế vô cùng oai nghiêm.
Một người qua đường hét lên: "Tôi biết, cô là Hoa Dạng, hóa ra cô trông như thế này, cô là thân tượng của con gái tôi đấy."
Tên này vừa nói ra nghe như sấm bên tai, bởi vì thanh danh của cô cực kì nổi tiếng ở trong huyện.
Học sinh cao trung của cả huyện đều biết tên của Hoa Dạng, đối với học bá đại ma vương vừa kính lại vừa sợ.
Phụ huynh học sinh có con em học cao trung cũng biết tên cô, vừa hâm mộ lại xen lẫn cả lòng đố kị.
Nhưng cũng có một số người không biết, liền ngờ nghệch hỏi lại: "Ủa? Cô ấy là ai2"
Người qua đường ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt hưng phấn: "Siêu cấp học bá của trường trung học số một, năm nào cũng đứng nhất huyện. Nghe nói cô bé rất có thể sẽ thi đậu đại học Bắc Thành. Mọi người đều đặt kỳ vọng vào Hoa Dạng đấy"
Vừa nghe câu này, bầu không khí lập tức thay đổi.
"Thành tích tốt như vậy? Mỗi năm đều đứng nhất huyện?" Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Người qua đường hưng phấn gật đầu: "Đúng vậy, con gái tôi nói Hoa Dạng học tập tốt, rất ổn định. Không ai có thể làm cô bé tụt hạng. Đứng thứ nhất là chuyện bình thường. Nếu một ngày nào đó đứng thứ hai thì mới là lạ"
Mọi người đều rất ghen tị, nếu con mình có thể xuất sắc như vậy, cho dù đang nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh.
Lúc này, dung nhan xinh đẹp cũng không phải là trọng yếu.
"Nhưng mà nếu tay tôi bị đụng gãy, không thể đi thi được thì thật là tiếc."
"Không chỉ tiếc thôi đâu, nếu bị gãy tay không đi thi được, đầu tiên là trường học sẽ phát điên, sở giáo dục cũng muốn điên."
"Nếu tôi mà là cha mẹ cô bé chắc phải xé nát thủ phạm ra, thật quá ác độc."
Mọi người xôn xao bàn tán, phần lớn dư luận đều đã thay đổi nghiêng về phía Hoa Dạng, Canh Thục Phương cảm thấy không ổn, bà ta tức đến nỗi dậm chân quát: "Các người đừng để bị nó lừa, con ranh này rất độc ác, chồng chưa cưới của chị họ mà nó cũng dám cướp."
Lần này tất cả mọi người đều không mấy tin tưởng, cô bé này là học bá đấy, mà học bá thì đương nhiên đồng nghĩa với việc đứa bé này rất ngoan.