Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 165

Canh Thục Phương nghĩ thì hay lắm, vấn đề là thế giới này không vận hành theo suy nghĩ của bà ta.

Ngôn Mạch vỗ trán: "Tôi nhớ ra rồi, hai người thường xuyên tới nhà Hoa Dạng kiếm chuyện, nói toàn những lời như là phát tài không thể quên nguồn cội, mỗi năm phải cho anh em ở nông thôn một số tiền, há miệng một cái liền đòi mỗi năm một vạn, thời buổi mà vẫn còn mấy kẻ thấy sang bắt quàng làm họ, đã vậy còn có công phu sư tử ngoạm, lần đầu tiên tôi mới thấy đấy, thật là mở rộng tâm mà”

Nói xong, Ngôn Mạch còn nhàn nhạt bổ thêm một đao: "Không làm được cái gì nên hồn, chỉ giỏi giật tiền nhà người khác."

Ánh mắt xem thường của mọi người khiến Hoa Quốc Sinh như đứng đống lửa như ngồi đống than, sắc mặt ông ta trắng bệch: "Tuyệt đối không có chuyện đó, mày đừng nói bừa.”

Bọn họ đã nhìn rõ lòng dạ của đám người nhà họ Hoa từ sớm, nếu không phải Hoa Dạng cường thế, cả gia đình này đã sớm bị hút khô máu rồi.

"Phải rồi, còn nói cái gì mà Hoa Dạng là con gái duy nhất, không có tư cách kế thừa gia nghiệp, tiền kiếm có nhiều cũng là cho con trai và cháu trai nhà họ Hoa, tôi biên soạn luật pháp bao năm, cũng không thấy điều khoản nào nói con gái không có quyền thừa kế. Đương nhiên, cũng không có quy định nào chỉ cho phép cháu trai trong nhà được quyền kế thừa. Cô phóng viên này, cô có kiến thức rộng rãi, cô cùng tôi nói một chút, tôi nói có sai chỗ nào không?”

Lúc này, động cơ của bọn họ đều đã rõ ràng.

Phóng viên hiểu được, đây là vợ chồng Hoa Quốc Sinh muốn tiền về tay, lại không muốn tốn chút sức lực, lòng dấy lên cảm giác chán ghét sâu sắc. "Pháp luật hiện nay chỉ rõ nam nữ bình đẳng, cháu gái cũng có quyền thừa kế. Quy định chỉ cho cháu trai kế thừa, tôi trước giờ chưa từng nghe tới, pháp luật cũng không duy trì và ủng hộ ý kiến này"

Một người khác nhanh chóng chen vô để phát biểu: "Nói hết nửa ngày, rốt cuộc cũng chỉ vì muốn đoạt gia sản của người khác, chậc chậc chậc, này là thời đại nào rồi, nam nữ đều có quyền thừa kế. Nhìn thấy người ta có tiền liền nảy lòng tham, ông có bản lĩnh như thế thì đến ngân hàng mà cướp."

"Còn rắp tâm hại con gái duy nhất của nhà người ta, ngu ngốc cho rằng làm vậy có thể dễ dàng độc chiếm gia sản của nhà họ? Hay cho câu anh em tốt, tôi thật hoài nghi kiếp trước hai người bọn họ chính là kẻ thù không đội trời chung đi."

Hoa Quốc Sinh tức giận đến run cả người, ông vẫn ngoan cố phủ nhận đến cùng, nhưng đến thời điểm này, tất nhiên chẳng còn ai tin lời ông ta nữa.

Đúng lúc này, vị hiệu trưởng lớn tuổi cùng các giáo viên khác đi tới, bọn họ dọc đường đi đã nghe tường tận mọi việc, giờ phút này cảm thấy tức phát điên.

Dáng vẻ của chủ nhiệm lớp cực kì hung hăng, vừa đến liền chỉ vào thẳng mặt vợ chồng Hoa Quốc Sinh, mắng bọn họ nuôi ra một tên đứa con trời đánh, thiếu chút nữa đã hại chết một thiên tài.

Chủ nhiệm lớp cấp hai của Hoa Vũ cũng tới, cô lắc đầu thở dài, cùng mọi người bên cạnh nói chuyện, Hoa Vũ trong trí nhớ của cô, là một đứa trẻ nhiều tham vọng, theo đuổi hư vinh, lại không có chút trâm tĩnh, động một chút liền muốn đánh người, hành động bất cần, thành tích theo đó cũng không khá hơn là bao.

Từng việc xấu của Hoa Vũ đều được phơi bày, nhân chứng vật chứng đủ cả, cô ta muốn tẩy cũng tẩy không sạch.

Cơ mặt của Canh Thục Phương run rẩy không ngừng, cảm thấy đám người này chỉ giỏi nịnh nọt, thành tích tốt thì ghê gớm lắm sao? Đúng vậy, ở thời đại này thành tích tốt chính là yếu tố quyết định, chỉ cần có thành tích tốt liền nghiễm nhiên trở thành những đứa trẻ ngoan trong mắt người khác.

Tiếng kêu hoảng hốt vang lên, tất cả quay người về phía phát ra âm thanh, Từ Lập vẻ mặt hoảng hốt, đối diện với ánh nhìn ngờ vực từ mọi người.

Canh Thục Phương nhìn thấy cậu ta thì ánh mắt sáng lên, áp sát truy hỏi: "Từ Lập, cậu cùng con gái của tôi đã nói chuyện yêu đương trong suốt ba năm qua, có phải không?”

Từ Lập một thân sơ mi trắng, là mẫu người giống với nam thần vườn trường trong tiểu thuyết, cậu ta nghe đến đây thì chau mày: "Con gái của dì là Hoa Vũ?"

Canh Thục Phương không nghe ra được ý chán ghét từ người đối diện, vẫn tiếp tục nói không ngừng: "Phải phải, cậu cùng con gái của tôi sắp kết hôn, làm sao có thể cùng nữ sinh khác dây dưa không rõ? Con bé Hoa Dạng chết tiệt kia rốt cuộc có điểm nào tốt? Còn không phải trong nhà chỉ có chút tiền thôi sao? Rốt cuộc là cái dạng người thối tha gì, thật không có lương tâm...

Từ Lập nghe không nổi nữa, lạnh nhạt cắt ngang: "Dì à, Hoa vũ nhà dì yêu đương với nhiều nam sinh cùng lúc, tôi lúc trước là bị cô ta lừa, tôi sao có thể quyết định kết hôn cùng một nữ sinh lang chạ như cô ta?"
Bình Luận (0)
Comment