Dù sự thật đã bày ra trước mắt, nhưng sao Hoa Quốc Sinh có thể thừa nhận những lời Từ Lập nói được? Ông vẫn cần mặt mũi, còn có thể diện của con trai của ông ta nữa: "Nhà tôi trước giờ kinh doanh buôn bán, tiền trong nhà không thiếu, tôi lo cho con gái thì làm sao? Cậu ở đây xúc phạm danh dự của nó, tôi có thể kiện cậu ra toà đấy!"
Hoa Quốc Sinh càng nói càng áp sát, nhìn khí thế này của ông ta, người ngoài không hiểu chuyện, có khi vừa nghe đã sớm tin sái cổ.
Canh Thục Phương ở một bên càng không quan tâm đúng sai, bà ta hung tợn trừng mắt nhìn Hoa Dạng: "Đúng rồi, là cậu cùng Hoa Dạng thông đồng nhau, bày kế hoạch hãm hại con gái tôi có phải không? Nó bảo cậu nói như vậy sao? Trời ơi! Lẽ ra tôi nên sớm nhận ra con ranh Hoa Dạng kia không phải là hạng tốt lành gì, đến chị họ mà nó cũng rắp tâm mưu hại."
Bà ta khăng khăng hắt bát nước bẩn này sang Hoa Dạng, tâm cơ đến độ này, thật sự không phải ai cũng làm được.
Hoa Dạng vốn không muốn tham gia vào lần tranh chấp này, bỗng nhiên giờ lại bị điểm danh, sao cô có thể tiếp tục nhẫn nhịn?
"Bác hai, bác không thể bất chấp đúng sai như thế, Hoa Vũ đã từng đối tốt với tôi lần nào chưa? Với lại, chị ta có điểm gì khiến tôi phải đỏ mắt ghen tị? So ngoại hình, thành tích học tập, chị ta đều không bằng tôi, so của cải, quán đồ kho nhà họ Hoa hay tiệm tạp hóa cùng tiệm ăn vặt đều là của nhà tôi. Vừa nhìn đã biết ai là kẻ bại trận ngay từ đầu, đừng nói những chuyện viển vông nữa!
Từ trước đến nay Hoa Dạng chưa từng để Hoa Vũ vào mắt, trước sau đều chỉ là một kẻ thất bại, chị ta đáng để cô bỏ thời gian quý giá để ý sao?
"Nhà bác có gì? Ở trấn nhỏ mở một tiệm tạp hóa, buôn bán gian dối, lấy hàng kém thay hàng tốt, bán thiếu cân thiếu lạng, chiêu trò xấu xa kể mãi cũng chẳng hết. Cùng lắm cũng chỉ có mấy gian phòng cho thuê ở trong thôn, rốt cuộc nhà bác có tài sản của cải gì đáng để tôi ghen ghét đây? Nói thật, ai cũng biết nhà bác nghèo đến nỗi hận không thể ghé vào nhà tôi chiếm chút tài nguyên, lại còn tự xưng kẻ có tiền, ha hả"
Lời này nói ra quá mức thẳng thắn, kiêu ngạo đến độ chẳng để ai vào mắt, Canh Thục Phương nghe xong lập tức trừng mắt chỉ vào Hoa Dạng: "Mày... mày...”
Cô hất cằm đắc ý, dáng vẻ như chuyện này không hề ảnh hưởng gì đến mình: "Bác hai à, ngu ngốc cũng không phải là vấn đề to tát, nhưng người vừa ngu ngốc, lại vừa hư hỏng thì đúng là hết thuốc chữa. Mấy năm nay nhà bác vẫn luôn vắt óc tìm kế sách để chiếm lợi ích từ nhà tôi, con gái bác đương nhiên cũng học theo, ngu xuẩn y như nhau, bác còn tự hào cái gì? Tự bản thân không đủ kiên định, phấn đấu vươn lên, liền âm mưu hại người hòng chiếm đoạt tài sản”
Nói xong Hoa Dạng lại bồi thêm một câu: "Hoa Vũ từ trong ra ngoài đều hỏng rồi, hai người nếu có thời gian lập mưu lập kế, không bằng quay về giáo dục con gái cho tốt đi, chẳng phải chị ta là đứa con gái ngoan của hai người sao, đừng để đến khi vào tù rồi, muốn khóc cũng khóc không kịp."
Trận khôi hài này mở đầu hoành tráng, kết thúc cũng oanh liệt chẳng kém, quả thật đã để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người.
Vợ chồng Hoa Quốc Sinh không đạt được mục đích liền không cam lòng, cả hai vội vàng chạy tới nhà của em trai khóc lóc cầu xin. Trương Tuệ nhìn một màn trước mắt, cảm thấy ghê tởm đến cực điểm, con gái của các người là bảo bối, con gái tôi chính là bùn lây sao? Bà cũng không niệm tình thân thích, liền quyết định trực tiếp báo chính quyền xử lý.
Trương Tuệ bà đã sớm đã không còn là một phụ nữ nông thôn yếu đuối, bị khi dễ cũng chỉ biết khóc lóc như trước nữa. Hoa Dạng cũng không bị chuyện này ảnh hưởng chút nào, cô cùng Ngôn Mạch chạy đôn chạy đáo, lo chuyện của miếng đất kia, phí sức chín trâu hai hổ mới lấy được về tay.
Tổng cộng mười lăm mẫu đất, Hoa Dạng dùng tiền lời kiếm được mấy năm nay để thanh toán toàn bộ trong một lần.
Cô tính toán xây dựng xưởng làm món kho, phân phối sản phẩm ra cả nước.
Công việc của xưởng giao cho Chu Hiểu Quân lo liệu, hiện giờ cậu ta cũng là một trong số các cổ đông, căn cứ theo hợp đồng, vì Hoa Dạng bỏ vốn nhiều nhất nên chiếm 51% cổ phần, Ngôn Mạch chiếm 20%, Chu Hiểu Quân 15%, hai vợ chồng Hoa Quốc Khánh 5%, số ít còn lại phân chia cho mấy nguyên lão nòng cốt.
Tiệm ăn vặt giao lại cho hai chiến hữu của Chu Hiểu Quân đứng bếp chính, Hoa Dạng nói với bọn họ rằng muốn đi tỉnh mở thêm chi nhánh, nếu biểu hiện tốt có thể để bọn họ ra ngoài một mình đảm đương một phía, còn được chia hoa hồng.
Nhà xưởng ở phía Đông Nam huyện thành, từ trung tâm huyện tới đó cũng mất mười lăm phút, Hoa Dạng chạy qua chạy lại trông coi cũng thuận tiện.
Rất nhanh, đã có thêm mấy nhà xưởng và văn phòng công ty đua nhau mọc lên.