Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 169

Hiện trường im lặng như tờ, sau đó tất cả mọi người đều bùng nổ tiếng hoan hô, ai nấy đều mừng rỡ như điên: "A... 610 điểm! Tiểu Dạng nhà ta giỏi quá đi!"

Số điểm này không chỉ là đứng nhất huyện, mà còn là điểm cao nhất ở tỉnh này. Vợ chồng Hoa Quốc Khánh vô cùng vui mừng, hai người bàn bạc nhất định phải mở tiệc ăn mừng.

Hoa Dạng khuyên họ không nên vội vàng, đợi đến khi giấy báo nhập học gửi xuống rồi làm cũng không muộn.

Hoa Quốc Khánh nghe thì nghe vậy, nhưng vẫn mở chương trình khuyến mãi chúc mừng. Chỉ cần đến cửa hàng món kho nhà họ Hoa mua đủ hai mươi tệ, là có thể rút thăm trúng thưởng, phần thưởng cũng rất phong phú, gồm có xe đạp, chậu rửa mặt, xà phòng, nồi chén gáo bồn cái gì cần đều có cả.

Cửa hàng treo một tấm băng rôn to màu đỏ thẫm, bên trên ghi một hàng dài như sau: Hoạt động chúc mừng con gái thi đậu đại học, là thủ khoa toàn tỉnh, cửa tiệm mở chương trình rút thăm trúng thưởng, ai cũng có phần.

Làm một trận lớn như thế, đương nhiên oanh động tất cả mọi người, bọn họ không chỉ đến mua món kho để rút thăm trúng thưởng, mà còn muốn dính chút may mắn của thủ khoa đại học.

Đặc biệt nếu nhà nào có học sinh, cha mẹ sẽ đưa các em đến gặp trực tiếp thủ khoa đại học toàn tỉnh, để khuyến khích con em mình tiến bộ.

Hoa Dạng trở thành linh vật, tươi cười nhiều đến mức cơ mặt cứng ngắc, đương nhiên thành quả vô cùng khả quan, doanh thu của ngày này lại đạt tới mức cao mới.

Nhà trường cũng không chịu thua kém, cũng xôn xao treo biểu ngữ: Nhiệt liệt chúc mừng học sinh Hoa Dạng, đã giành được thủ khoa kỳ thi tuyển sinh đại học tỉnh Hải.

Không chỉ có phần thưởng của nhà trường, phần thưởng của các nơi trong tỉnh cũng lần lượt đưa đến, Hoa Dạng thu tiên đến mỏi tay.

Khi được các phóng viên phỏng vấn, cô ăn nói lễ phép, lời nói khiêm tốn, dáng vẻ vừa xinh đẹp lại biểu hiện tự nhiên cùng hào phóng, làm tất cả mọi người tán thưởng không thôi.

Nhà xuất bản tìm đến cửa, Hoa Dạng thuận thế chỉnh sửa lại nhật ký của mình trong ba năm nay, chỉ riêng tiền nhuận bút cũng đã kiếm được không ít.

Hoa Dạng vui vẻ đếm kho bạc nhỏ của mình, tài sản riêng của cô đã lên đến mười ba triệu nhân dân tệ.

Dù cô đã có trong tay rất nhiều tiền, nhưng số tiền này lại có ý nghĩa khác, đi học thật sự có thể làm giàu.

Ngôn Mạch thấy cô nhướng mày nở nụ cười, lòng cậu ta cũng cảm thấy vui hơn bao giờ hết, không khỏi bật cười, đúng là bộ dạng của một tiểu tham tiền: "Vui đến như vậy sao?"

Hoa Dạng đắc ý gật đầu: "Đúng vậy, tôi rất vui vẻ. Tôi sẽ dùng số tiên này để mua quà cho cả nhà."

Trên bàn làm việc là ruột heo kho cay, đậu hũ đen om cay, trứng cút om, bò kho, đĩa hoa quả nhiều màu sắc, cao lương nước cốt dừa và đá bào.

Ngôn Mạch không thích mấy món tráng miệng lắm, nhưng lại thích cao lương cốt dừa, vị hơi ngọt, thêm chút sữa cao lương uống rất ngon.

Cậu uống một ngụm cao lương, không khỏi khen ngợi, tay nghề của Hoa Dạng thật tốt, cùng một thứ mà có thể làm ra nhiều món với hương vị khác nhau.

"Đi tỉnh thành mua đi, tôi đang định lên tỉnh xử lý một số việc." Hoa Dạng có thể đi chung xe với cậu, nếu vậy thì chỉ mất hai giờ đồng hồ, đi xe buýt phải mất ba bốn giờ, chưa kể còn phải đổi xe mấy lần, tới trạm phải dừng lại đón, trả khách rất dễ say xe.

"Được! Cửa hàng trên tỉnh thành lo liệu tới đâu rồi?"

Mấy cửa hàng đều cạnh nhau, hiện giờ cũng bắt đầu đi vào hoạt động, cho nên cũng không có gì phải lo lắng.

Ngôn Mạch chỉ là thấy tốt thì mua, cũng chưa có dự định làm gì cụ thể: "Cậu có ý kiến gì không?”

Hoa Dạng đã sớm nghĩ tới rồi:" Gần đại học quốc gia còn có thêm hai trường đại học, cửa hàng của chúng ta ở gần làng đại học không làm buôn bán thì thật là đáng tiếc. Tôi nghĩ ở tỉnh thành mở thêm một nhà hàng món kho, một cửa hàng bách hoá và một quán ăn vặt, đều đã làm quen thuộc chắc hẳn không có vấn đề gì."

Hoa Dạng tính toán bắt đầu mở rộng việc làm ăn, ba cửa hàng này có thể xây dựng thành mô hình chuỗi cửa hàng, hỗ trợ doanh thu. Lúc trước bận việc thi đại học không thể phân tâm, bây giờ cuối cùng cũng có thể xuất chiêu làm lớn một phen.

Cửa hàng đồ kho chỉ cần một mặt bằng là đủ, cửa hàng bách hoá thì mở ba cái mặt bằng, cửa hàng ăn vặt thì tâng dưới hai mặt bằng tâng trên ba mặt bằng, tất cả đều thông nhau, xem ra cũng đủ dùng.

Ngôn Mạch hoàn toàn không kinh ngạc, cô đi một bước tính ba bước, tính toán vô cùng chu toàn, có lẽ từ lúc bắt đầu mua cửa hàng đã có kế hoạch: "Cậu định cử ai đi làm”"

Vấn đề lớn nhất của Hoa Dạng lúc này là không đủ nhân lực, cô lại phải lên thủ đô học, không thể phân thân.

"Tạm thời còn chưa nghĩ ra, cha tôi bây giờ trông nom cửa hàng cũng không tồi, nhưng thu chỉ vẫn cần mẹ quản lý, dì nhỏ thì mấy năm nay quản lý cửa hàng tạp hoá cũng đã thành thục, nhưng mà nếu đưa qua cũng không thể để vợ chồng bọn họ mỗi người ở một nơi."
Bình Luận (0)
Comment