Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 192

Mọi người nghe xong đều ngạc nhiên, thế mà lại là sinh viên năm nhất! Việc này thật là ngoài dự đoán của bọn họ, vậy rốt cuộc cô bé này có điều gì đặc biệt mà lại làm cho giáo sư yêu thích tới như thế?

Bốn món khai vị cũng dần được bưng lên, bao gồm thịt nguội, chả giò, nem rán, gỏi ngó sen, thêm bốn món ăn nóng, hơn nữa còn có cả nồi nước lẩu bày đầy hết trên bàn, nhìn qua trông có vẻ không còn chỗ nào để chứa được nữa.

Trong nồi lẩu uyên ương, một bên là nước hâm xương trắng đục, có vị ngọt thanh đạm, bên còn lại nước lẩu chua cay, đồ ăn kèm gồm có thịt viên, tôm luộc bóc vỏ, mực ống, riêu cua, tàu hủ ki, mọi thứ đều đầy đủ, trên cơ bản là không thiếu thứ gì.

Hoa Dạng đem một chén mì trường thọ đặt lên, nước dùng được hầm xương trong vài giờ, sợi mì mảnh mai trắng nõn, dù không bỏ thêm hành lá, nhưng hương thơm vẫn bay vào mũi của mọi người.

"Thầy ơi, đây là mì trường thọ mà em tự làm, hoàn toàn không bị đứt gãy, bắt đầu từ một sợi kéo tới cuối cùng, trôi chảy mượt mà, chúc thầy khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi nhé."

Lòng hiếu thảo của học trò nhỏ làm Tưởng viện trưởng rất vui vẻ, ông một ngụm ăn hết chén mì, làm cho những người bên cạnh thèm không chịu nổi.

"Học muội à, không nghĩ tới em lại lợi hại như vậy."

Hoa Dạng cười tủm tỉm hướng mọi người chào hỏi: "Làm sao so được với các anh chị đâu, em còn cần phải học tập rất nhiều, tranh thủ một chút đuổi kịp bước chân của mọi người."

Miệng lưỡi cũng thật ngọt, chắc đây là nguyên nhân mà cả nhà giáo sư đều thích cô bé này. Bà Tưởng ăn không nhiều lắm, chỉ gắp mấy món chay trước mặt mình, Tưởng Trọng Hoa nhịn không được gắp thêm đồ ăn cho bà: "Mẹ, mẹ ăn cái này đi, bên ngoài giòn trong mềm, ăn rất ngon."

Giọng nói của Hoa Dạng vang lên nhẹ nhàng: "Anh, cô bị cao huyết áp nên không thể ăn nhiều đồ đầu mỡ, em làm cho cô mấy món này đều là bỏ ít muối ít đường, hoàn toàn là đồ ăn thanh đạm”

Trong lòng Tưởng Trọng Hoa lập tức lo lắng, vội hỏi han: "Chuyện này xảy ra khi nào? Sao anh ở nước ngoài sao không nghe nói gì hết."

Bà Tưởng võ nhẹ bả vai con trai: "Năm nay vừa mới kiểm tra ra, là lúc mẹ té xỉu ở trường, Tiểu Dạng đi ngang qua đã cứu mẹ, bệnh viện chuẩn đoán là cao huyết áp dẫn đến hôn mê, nếu là đưa vào viện chậm nửa giờ nữa chỉ sợ... Ngày thường cũng phải chú ý về vấn đề ăn uống."

"Không việc gì, mấy món chay mà Tiểu Dạng làm cho mẹ ăn rất ngon, tay nghề của con bé rất tốt, đứa nhỏ này còn cố ý tìm bác sĩ xin thực đơn nữa đấy."

Tưởng Trọng Hoa nghe xong thì căng thẳng không thôi, sắc mặt cũng nhanh chóng thay đổi, cậu cũng không biết những chuyện này, trong lòng vừa áy náy lại cảm kích, tất cả cảm xúc dồn nén lại, cuối cùng chỉ có thể thốt lên một câu: "Tiểu Dạng, cảm ơn em nhiều lắm, "

"Là việc em nên làm mà. Hoa Dạng có thói quen chạy bộ vào sáng sớm, không nghĩ tới sẽ gặp phải một người té xỉu, lúc đó cô cũng khiếp sợ một hồi.

Mặc kệ là như thế nào, cô đều không thể thấy chết mà không cứu.

Mọi người bừng tỉnh, thì ra là như thế, ấn tượng đối với cô cũng nhanh chóng được tăng lên.

Ở tiệc rượu mọi người nói chuyện thật náo nhiệt, Hoa Dạng không nói lời nào mà chỉ yên lặng ngồi nghe, những gì bọn họ nói đều là những việc rất thú vị, cho nên cô cũng tiếp thu thêm không ít kiến thức. Nghe một lúc, cuối cùng cũng đến chuyện mà cô cảm thấy hứng thú, Hoa Dạng nhịn không được mở miệng nói: "Môi giới bất động sản?"

Một người đàn anh họ Lý công tác ở ngân hàng đáp: "Đúng vậy, bán cho Hồng Kông, 2000 đô la Mỹ một mét vuông."

Hoa Dạng nghe vậy liền líu lưỡi, đúng là giá cả đầu năm nay được thét trên trời: "Vậy hiện tại có chỗ nào tốt mà chưa bán ra không?"

"Đương nhiên là có, khoảng một ngàn khối cho 1-5mét vuông."

Đôi mắt của Hoa Dạng lập tức phát sáng, rẻ như vậy luôn cơ à, đây là giá của cải trắng sao: "Có hạn chế điều kiện không? Ví dụ như một người chỉ có thể mua được mấy hộ?"

Đàn anh họ Lý ở bên ngoài mặt mũi rất lớn, nhưng ở trong nhà thầy giáo lại bình dị gần gũi rất nhiêu, nghe Hoa Dạng hỏi vậy cũng vui vẻ đáp: "Không có, chỉ cần có tiền muốn mua bao nhiêu đều được, còn phải cần có hộ khẩu nữa, học muội, em muốn mua nhà ở sao?"

Đúng là người thông minh nói chuyện với nhau, vừa nghe Hoa Dạng một câu liền đoán được tâm tư của cô.

Hoa Dạng tự nhiên hào phóng nói ra ý nghĩ của chính mìnhDạ, em xem trọng giá nhà ở thành phố, dù sao cũng là trung tâm, có ý nghĩa đặc thù, trong tương lai giá nhà sẽ còn tăng lên, có tiền có thể mua vài hộ để đầu tư, đương nhiên nếu có thể bán được thì càng tốt."

Cậu ta nghe vậy thì nhìn cô một cái thật sâu, dường như bọn họ đã xem thường cô nhóc này rồi, có thể thấy giáo sư không chỉ vì lòng tốt mới ưu ái cho Hoa Dạng, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong!
Bình Luận (0)
Comment