Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu

Chương 77

Hoa Chí Hồng nghe Hoa Dạng bảo hôm nay nghỉ bán hàng, trong lòng thâm tiếc tiền, nhưng người làm chủ không phải cậu mà là cô nhóc này, vì vậy cậu rầu rĩ lên tiếng:"Được, vậy hai người chờ ở đây, anh sẽ chạy đi lấy máy kéo chở hai người đi."

Hoa Dạng cũng không từ chối, mẹ cô không biết chạy xe đạp, cô thì biết nhưng không chạy được, đường lên huyện thì xa, tự nhiên có tài xế đưa sẵn tới cửa, có ngu mới đi từ chối rồi lết bộ cho mệt thân.

Hoa Chí Hồng trực tiếp chở hai mẹ con Hoa Dạng đến trạm xe công cộng rồi mới quay về. Ở đây mỗi ngày đều có chuyến xe lên huyện, cứ cách 1 tiếng sẽ có một chuyến.

Hai mẹ con ngồi trên xe bus, đường đi tương đối xóc nảy, nhưng tâm trạng của Hoa Dạng không hề bị ảnh hưởng mà vẫn luôn phấn khởi. Trương Tuệ thì lại trái ngược hoàn toàn, sắc mặt của bà cực kì căng thẳng, trên trán cũng đổ đầy mồ hôi.

"Mẹ, cứ tỏ ra bình thường thôi, đừng căng thẳng quá, mẹ càng vậy thì người ta càng chú ý đến chúng ta đấy."

Hoa Dạng vừa lên xe đã chọn vị trí ở cửa sổ, ba lô tiền được cô nhét vào tận cùng của bên trong, ai có thể lén trộm tiên đi được?

Huyện thành không lớn lắm, nhưng chỗ này tập trung rất nhiều cơ sở dịch vụ, trường học và bệnh viện đều đủ cả. Hai mẹ con vừa xuống xe đã đi đến bưu cục để gửi tiền, lúc này Trương Tuệ mới trút được gánh nặng mà thở phào một hơi.

Trước đó Hoa Dạng đã hỏi thăm được, ở ngay trung tâm huyện thành có một cửa hàng bách hoá ba lầu, bên trong có đủ loại mặt hàng, giá cả cũng khá tiện nghi. Trương Tuệ vừa tiến vào trong tiệm, lập tức nhìn thấy một đám người đang tranh nhau mua sắm, bà nhịn không được mà nắm chặt lấy cánh tay của con gái mình, thâm hỏi sao lại đông như vậy?

Hoa Dạng tò mò nhìn đông nhìn tây, phát hiện lâu một bán đồ ăn, chủng loại cũng rất đa dạng. Lầu hai bán quần áo vải vóc, giày dép và các thứ linh tinh, trước mỗi quây đều tập trung một đám người.

Hoa Dạng cầm tiền thưởng và tiền mà hôm qua Hoa Quốc Khánh mới cho, thâm nghĩ nhiêu đây chắc cũng đủ xài, liền vui vẻ lắc cánh tay của Trương Tuệ nói:"Mẹ, chúng ta đi xem quần áo trước đi."

Cô dứt khoát chọn cho mình hai bộ quần áo, một cái áo sơ mi trắng, một áo khoác bông, lại chọn thêm hai đôi giày thể thao, một bộ đồ thoải mái để vận động, một cái cặp sách mới, cùng với các vật dụng văn phòng phẩm như bút vở linh tinh.

Hoa Dạng còn chọn cho cha mẹ mình hai bộ quần áo mới, đồ mà hai vợ chồng đang mặc đều là đồ cũ tận mười năm trước, vừa hay mua cái mới để bỏ cái cũ luôn.

Kiểu dáng thì cũng không cần phải lựa cái cầu kì, chỉ cần đơn giản và sạch sẽ là được.

Trương Tuệ thấy Hoa Dạng mua đồ cho mình và chồng thì vội nói chen vào:"Tiểu Dạng, con tự mua cho mình là được rồi, cha và mẹ cả ngày đều xuống ruộng làm việc, cần quần áo mới để làm gì?"

Có con gái hiếu thảo, người làm mẹ như bà đương nhiên rất vui, nhưng bà hiểu tiền mà cô kiếm được không dễ dàng gì, bà chỉ muốn để dành chỗ tiền đó để lo cho việc đi học của cô.

Học phí của sơ trung còn tạm chấp nhận được, chứ học phí của cao trung thì cao ngất ngưởng, đại học càng khỏi phải nói, bà cũng tự biết bản thân không có năng lực để kiếm ra tiền, cảm thấy bây giờ tiết kiệm được đồng nào thì hay đồng đó.

Hoa Dạng mặc kệ không thèm quan tâm, cô nghĩ có tiên thì phải tiêu, cứ khư khư để dành cũng có được gì đâu, với lại đồ mà cô mua đều hợp lí chứ hoàn toàn không phung phí gì cả. Vì vậy Hoa Dạng lại lôi kéo Trương Tuệ đi lựa thêm mấy miếng vải, chuẩn bị mua về để may quần.

"Mẹ, chúng ta là người một nhà, có phúc thì phải cùng chia, mẹ đừng có tiếc tiền, mai mốt con sẽ gỡ lại số tiền này nhanh thôi mà."

Trương Tuệ cảm thấy đầu mình ong ong như bị búa bổ, đứa nhỏ này không biết giống ai mà tiêu tiền như nước thế này?

"Chỉ được kiếm tiền hết tháng này thôi đấy, lúc khai giảng rồi thì con phải nghiêm túc học tập, rõ chưa?"

Nói rồi bà lại nghĩ thâm trong đầu, không biết hè này có thể tiếp tục đi bán hàng ăn nữa không? Nếu được thì sẽ lại kiếm thêm một mớ tiền rồi để dành.

Hoa Dạng không hề biết những suy nghĩ lăn tăn trong đầu Trương Tuệ, cô chỉ nghĩ đơn giản, tiền do mình cực khổ kiếm được, phải tự thưởng cho bản thân, coi như là cái giá cho sự nỗ lực của mình.

Cô đeo cái cặp sách mới trên lưng, hai tay thì xách túi lớn túi nhỏ, tâm tình cực kì vui sướng.

Buổi chiều là lúc trời nóng nhất, trên đường chỉ còn lác đác vài bóng người. Hoa Dạng nhìn trái nhìn phải một hồi, ý định tìm chỗ nào mát để nghỉ chân, nhưng hai bên đường lại trống rỗng, không có một bóng cây xanh.

Phía trước có một bà cụ lớn tuổi đi tới, bỗng nhiên bà ấy đang đi thì lại ngã xuống đường, sau đó nằm im bất động, không thấy nhúc nhích.
Bình Luận (0)
Comment