[Thập Niên 80] Thời Niên Thiếu Của Yến Yến

Chương 48

Cho đến lúc thi cuối học kỳ hai lớp mười một, Yến Vũ sẽ về quê, Quan Linh bình tĩnh đánh giá điểm, miễn cưỡng thừa nhận rằng mặc dù điều kiện của cô ở Bắc Thành rất tốt, nhưng không có sức cạnh tranh trong một môi trường mà các thiên tài cũng được tạo ra. Dù có nỗ lực thêm một năm nữa, cô ta vẫn còn cách xa điểm chuẩn.

Ai cũng nói cô ta chuyển trường vì bốc đồng, nhưng thực tế chẳng ai lấy chuyện tương lai ra để đùa. Đến Chu Châu thi đại học là kết quả của việc bàn bạc và cân nhắc kỹ lưỡng của cả gia đình.

Tuy ở tỉnh S mật ít ruồi nhiều, nhưng chất lượng giảng dạy cũng kém xa so với Bắc Thành, điểm số của học sinh thấp lẹt đẹt. Ở trường Trung học phụ thuộc, cô ta không được coi là xuất sắc thế mà đến trường Trung học số một Chu Châu lại thành dẫn đầu. Đương nhiên, đỉnh cao vẫn là đỉnh cao, cô ta vẫn không thể sánh bằng, nhưng dù gì thì đỉnh cao cũng hiếm thấy, cô ta đứng trên một lượng bia đỡ đạn lớn, có hy vọng làm nên chuyện.

Ngoài ra, có một lý do bí mật hơn, đó là vì Yến Vũ.

Mặc kệ Yến Vũ có nhận ra hay không, Quan Linh đã xác nhận được lòng mình. Cô ta thích anh, từ nhỏ đã thích anh. Gia thế nhà họ Quan thấp hơn nhà họ Yến một chút, nhưng sau khi chuyển sang làm cho Văn phòng Chính phủ, ba cô cũng như cá gặp nước, thăng tiến ổn định, mẹ kinh doanh ngoại thương, của cải không kém gì nhà họ Yến. Bà nội Yến quý mến cô ta, bác Khúc cũng quý mến cô ta, cộng thêm tình cảm thanh mai trúc mã của hai người từ bé, Quan Linh không nghĩ ra được còn ai xứng đứng đứng bên cạnh Yến Vũ hơn mình.

Ba mẹ biết ý cô ta, nếu không đã chẳng mạo hiểm chuyển hộ khẩu, cố ý kết thân với nhà họ Yến, chỉ để sắp đặt mọi chuyện trong một năm mấu chốt này.

Quan Linh hiểu Yến Vũ, tin tưởng nhân phẩm của anh. Một khi cả hai bày tỏ lòng mình, ngay cả khi cô ta không thi đỗ đại học Thanh Hoa, anh cũng sẽ không bị những cô gái khác cám dỗ, mối nguy hiểm đến từ Doãn Phần sẽ tự khắc biến mất.

Còn đám quê mùa ở trường Trung học số một Chu Châu, Quan Linh không hề lo lắng chút nào. Chưa kể thời gian làm bạn học ngắn ngủi, không tạo ra được sóng gió, có muôn kiểu con gái nổi bật ở thủ đô để so sánh, Yến Vũ có mù mới để mắt đến họ.

Giống như con bé Chung Oánh kia, học giỏi thì có ích gì? Ngoại hình trung bình, cả người bốc mùi phèn... Tim Quan Linh loạn nhịp. Sao tên của hai cô gái mà cô ta nhớ được đều họ Chung nhỉ?

Hai học sinh trong phòng lại lao vào cuộc thảo luận bài. Yến Vũ và Quan Linh cùng nhau đi xuống cầu thang. Nhìn chiếc kẹo sữa trong tay, anh mỉm cười, bóc giấy gói kẹo. Còn chưa kịp nhét vào miệng thì Quan Linh đã đưa tay ra cướp lấy.

Yến Vũ kinh ngạc: “Làm gì vậy?”

“Không cho phép cậu ăn kẹo của nó.”

“Cậu muốn ăn à?”

“Mình thèm vào. Bẩn!” Quan Linh chạy tung tăng xuống cầu thang, ném chiếc kẹo sữa vào thùng rác cạnh cửa, ngoái đầu lại tức tối trừng mắt: “Bình thường có thấy cậu giảng bài cho Yến Thần bao giờ đâu. Nó đến thì cậu lại giảng bài cho nó. Nó cho kẹo cậu cũng ăn. Tại sao?”

Yến Cũ đứng ngây ra trên bậc cầu thang giây lát, ánh mắt hiền hòa dần trở nên lạnh tanh: “Đây là nhà mình. Mình muốn làm gì thì làm.”

“Yến Thần muốn làm bài tập với nó, sao không sang nhà nó? Tôi thấy nó có ý đồ xấu thì có.”

“Đồ điên.” Yến Vũ cảm thấy hết sức vô lý, không muốn nói nhiều thêm, bèn xuống cầu thang vào phòng khách.

Cách nói chuyện của anh là vậy. Lúc không vui thì cứng nhắc, móc mỉa không nể mặt ai. Quan Linh thừa biết mình mềm mỏng một chút sẽ không cãi nhau được, nhưng cô ta đang ôm một bụng tức, hễ nghĩ đến dáng vẻ nghiêng đầu cố tình làm ra vẻ ngây thơ của Chung Oánh vừa rồi lúc cho Yến Vũ kẹo là giận tím người.
Bình Luận (0)
Comment