“Cốc cốc cốc……” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”.
Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động.
Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài.
Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương…… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?”
“Đồng chí tiểu Khương …… đồng chí tiểu Khương ……” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua.
Từng tiếng truyền vào trong tai Khương Tuệ Ninh, cô chỉ cảm thấy Khẩn Cô Chú đọc tới đầu cô vang lên ong ong.
Rốt cuộc nhịn không được hô to một tiếng: “Sư phụ đừng niệm nữa”, sau đó đột nhiên quằn quại ngồi dậy.
Cô mở to mắt ra mờ mịt nhìn quanh bốn phía, hoàn cảnh xa lạ làm cô cho rằng đôi mắt mình xảy ra vấn đề, sợ tới mức cô xoa xoa đôi mắt.
Vẫn may, xoa nhẹ nửa ngày thì cảnh tượng trước mắt đã cực kỳ rõ ràng, không phải đôi mắt xảy ra vấn đề.