Chương 152: Áp Lực
Chương 152: Áp LựcChương 152: Áp Lực
Bởi vì những lời này, mà Khương Tuệ Ninh vui vẻ một lúc lâu, mãi cho đến khi Quý Thần Nham tới đón cô, thì trên mặt cô vẫn đang treo một nụ cười.
"Hôm nay công việc rất thuận lợi à?"
Quý Thần Nham nhìn thấy dáng vẻ của Khương Tuệ Ninh thì hỏi.
"Đâu chỉ là thuận lợi, mà là vô cùng thuận lợi."
Quý Thần Nham đã quen với kiểu nói chuyện này của Khương Tiểu Ninh, anh gật đầu tán thưởng, xem ra Khương Tuệ Ninh thật sự dễ dàng làm quen với mọi người.
Mặc kệ là hoàn cảnh nào thì cô cũng có thể nhanh chóng điều chỉnh cho bản thân mình tốt lên, thậm chí sau đó còn có thể thích ứng vô cùng tốt.
"Đúng rồi, em đã xin nghỉ chưa?"
Ngày mai Quý Thần Nham phải xuất phát đi Nam Thành, bây giờ Khương Tuệ Ninh có công việc, nên đi ra ngoài phải xin phép trước."
"Xin rồi, thật ra em mới đi làm được một tuần mà đã xin nghỉ, lúc ấy vô cùng xấu hổ, nhưng mà chị Lưu nghe em nói là về nhà mẹ để thì liền đặc cách phê duyệt."
Quý Thần Nham gật đầu, nhận lấy chiếc hộp mà Khương Tuệ Ninh đang ôm, rồi lên xe.
Khi về đến nhà thì ở nhà dì Lưu cũng đã làm xong hết đồ ăn, trước hết Khương Tuệ Ninh lên tầng thay quần áo, rồi mới xuống nhà ăn cơm.
Bởi vì cô bây giờ cũng là người có công việc, cho nên lúc ăn cơm cũng không tránh khỏi việc nói một số chuyện liên quan đến việc đang làm.
Dì Lưu mặc dù không hiểu về công việc của cô, nhưng cũng vô cùng cổ vũ, mỗi khi Khương Tuệ Ninh nói đến chuyện øì, bà cũng có thể khen một câu: "Đồng chí tiểu Khương thật là giỏi, quả thật đúng là giữ lại mặt mũi cho phụ nữ chúng ta.
Quý Tử Thư đã phải chịu nghe những lời khen như vậy trong vòng một tuần, nên cậu nhanh chóng ăn cơm, sau đó chạy lên tầng.
Không phải không muốn nghe, mà là cảm thấy mấy lời khen này cũng không mới mẻ gì cả.
Nhưng thật ra Quý Tử Thư mỗi lần đều nghe vô cùng nghiêm túc, nhưng là cậu cũng chen vào nói thêm câu gì.
Hôm nay là Quý Thần Nham đi rửa mặt trước, Khương Tuệ Ninh ở dưới nói chuyện với dì Lưu, chuẩn bị phải về Nam Thành, cô cũng rất luyến tiếc.
Vốn dĩ dì Lưu muốn giúp đỡ chuẩn bị đồ để về nhà mẹ để cho cô, nhưng mà Quý Thần Nham lại nói quá xa, chờ khi họ đến Nam Thành rồi sẽ tự mua, nhưng dì Lưu vẫn cố tình chuẩn bị một ít đồ đặc sản của phương bắc.
"Đồng chí tiểu Khương, tôi đem hết những đồ này để vào trong ngăn tu cho cô, ngày mai lúc nào đi, tôi sẽ để nó vào xe."
"Cảm ơn dì Lưu."
"Cảm ơn cái gì chứ, thời gian trôi qua cũng thật nhanh, cô cũng gả đến nơi này cũng được gần hai tháng rồi." Dì Lưu vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào cái bụng của Khương Tuệ Ninh"Đồng chí tiểu Khương, lại nói cô với đồng chí Quý đã kết hôn lâu như vậy, sao bụng còn chưa có phản ứng øì?"
À..
Khương Tuệ Ninh có chút xấu hổ làm bộ uống nước không muốn trả lời.
Nhưng dì Lưu lại nhiệt tình nói tiếp: "Đồng chí Tiểu Khương phải nỗ lực hơn nữa nha." Dù sao thì tuổi của đồng chí Quý cũng không nhỏ nữa rồi.
Câu nói kế tiếp kia, bà cũng chưa nói, bởi vì sợ làm cho Khương Tuệ Ninh cảm thấy áp lực.
Khương Tuệ Ninh cảm thấy bầy giờ lời nói nào của dì Lưu thì cũng đều liên quan đến chuyện sinh đứa nhỏ, liền uống hai ngụm nước, rồi bỏ chạy mất.
Dì Lưu còn tưởng là cô đang ngại ngùng, lắc đầu nghĩ quả nhiên là cô gái nhỏ, chưa từng trải qua chuyện này.
Không ngờ cô vừa mới chạy lên trên tầng thì liền đụng phải Quý Thần Nham vừa mới tắm rửa xong, nhưng mà người này từ trước đến nay đều cẩn thận, tắm rửa xong cũng mặc quần áo vô cùng chỉnh tê, chỉ là trên người vẫn còn một ít khí nóng, đốt khiến cô phát hoảng.
"Hộp mà em cầm về, tôi đặt ở bên phía sô pha nhỏ." Quý Thân Nham chỉ về phía chiếc bàn nhỏ đang đặt chiếc hộp cạnh ghế sô pha.
Khương Tuệ Ninh nhìn thoáng qua, thật ra cô cũng không biết bên trong là cái gì, đây là chị Lưu cho cô, lúc đó cô nghe người khác nói chuyện, nên không chú ý.