[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 207 - Chuong 207: Anh Cung Biet Dap Xe Đạp À?

Chuong 207: Anh Cung Biet Dap Xe Đạp À? Chuong 207: Anh Cung Biet Dap Xe Đạp À?Chuong 207: Anh Cung Biet Dap Xe Đạp À?

"Thần Nham trở lại rồi à, vừa lúc còn dẫn Ninh Ninh trở về đi, mẹ chạy xe về nhà." Tôn Hội Vân nhìn chiếc xe ở nơi xa, vừa lúc con gái cũng không thích ngồi ghế sau xe đạp, rất thuận tiện.

"Mẹ ngồi xe trở về đi ạ, con lái xe chở Tuệ Tuệ."

Quý Thần Nham nhìn thoáng qua chiếc xe đạp, tiến lên nhận lấy tất cả đồ vật đưa đến trên xe. Tôn Hội Vân cũng không cự tuyệt, xem dáng vẻ kia của con rể có vẻ là muốn dẫn con gái đi chơi, chắc chắn bà sẽ không ngăn cản, vừa lúc bà về nhà nấu cơm.

Tiên Tôn Hội Vân đi xong, Quý Thần Nham đẩy xe đạp ra, một tay giữ cổ xe, một cái tay khác vẫy tay Khương Tuệ Ninh: "Tuệ Tuệ lại đây."

"Anh cũng biết đi xe đạp à."

Quý Thần Nham nhìn vẻ mặt không tưởng của vợ, vô cùng bất lực: "Tuệ Tuệ, rốt cuộc là em cảm thấy người đàn ông của em tệ đến mức này vậy? Đi xe đạp cũng không biết sao?"

Khương Tuệ Ninh liên tục xua tay nói: "Không phải, em là cảm thấy với thân phận như anh sẽ không biết đi xe đạp."

"Tuệ Tuệ, em đừng thần thoại anh quá, anh cũng là người thường."

"Được rồi." Khương Tuệ Ninh cười hi hi chuẩn bị ngồi lên ghế sau, ngồi ghế sau xe xe đạp của chàng trai...

Đây là giấc mộng thời còn đi học, mặc dù không phải chàng trai, nhưng cũng không tệ lắm, anh đẹp đã đủ cho mình bỏ qua cái từ chàng trai này.

Quý Thần Nham không cho cô ngồi ghế sau, mà là dùng một tay ôm lấy eo cô, bế cô ngồi lên giàn ngang phía trước: "Ngồi phía trước."

Khương Tuệ Ninh nhìn người đi ngang qua đang nhìn về phía bọn họ, có chút xấu hổ nên vội nói "Không cần, phía trước là cho con nít ngồi."

Quý Thần Nham cúi đầu cưng chiều nhìn cô một cái: "Em chính là con nít."

Dứt lời anh xoay người lên xe rồi trực tiếp đạp xe đạp.

Khương Tuệ Ninh nhìn dáng vẻ lưu loát đẹp trai của anh, đi xe đạp mà có cảm giác như đi xe Martha.

Không khí lạnh lẽo ở Nam Thành còn chưa đến huyện Dung, những cơn gió đầu mùa đông đã mang theo hương vị của mùa mùa đông.

Bầu trời chiều tối còn đang giãy giục lần cuối cùng, mặt trời đã lặn vào tang mây, chiếu sáng lên toàn bộ khung trời.

Như là tấm vải năm màu mới tỉnh, rực rỡ loá mắt, cũng mang đến sự ấm áp cho đầu mùa đông, đóa mây bảy màu là mang theo anh hùng cái thế của ai tới? Khương Tuệ Ninh quay đầu lại, bắt gặp con ngươi lóe sáng của Quý Thần Nham, trước sau đều là đóa mây bảy màu tươi đẹp, còn sót lại ánh mặt trời chiếu vào người anh, phảng phất như mạ một lớp ánh sáng màu vàng cho anh, trong ánh sáng, phác họa ra hình dáng gần như hoàn mỹ của anh.

Là chiến sĩ kiên cường và cứng rắn, cũng là anh hùng độc nhất vô nhị của cô.

"Quý Thần Nham, anh là anh hùng cái thế của em sao?”

Lúc này đúng là đang xuống sườn núi, tốc độ xe rất nhanh, tiếng nói của Khương Tuệ Ninh theo gió lọt vào tai anh.

Quý Thần Nham phải chú ý hoàn cảnh trên đường, lái xe chạy vào con đường hoàn toàn bằng phẳng mới dừng lại, chống một chân dưới mặt đất bình lộ, chân dài mạnh mẽ cùng xe hình thành thế. cân bằng, làm xe vững vàng dừng lại.

Anh đầu nhìn quay lại nhìn cô gái.

Gương mặt là đơn thuần và thâm tình, còn mang theo vẻ ngây thơ hồn nhiên, câu hỏi lại chân thành tha thiết và đáng yêu làm người ta nhịn không được mà mỉm cười.

"Là anh hùng cái thế của em." Anh đáp lại câu hỏi của: "Cả đời đều là của em."

Khương Tuệ Ninh lập tức nở nụ cười: "Quý Thần Nham, hay là chúng ta sinh đứa nhỏ đi?"

Cô phát hiện người đàn ông này thật sự quá đẹp, không sinh con thì quá đáng tiếc.

Quý Thần Nham không ngờ cô gái nhỏ lại chuyển qua đề tài mạnh như vậy. Anh chưa từng nghĩ đến việc sinh con, lúc chưa gặp được cô, anh cũng chưa nghĩ cuộc đời anh sẽ kết hôn.

Sau khi cưới cô, anh nghĩ cô vẫn còn trong độ tuổi ham chơi, nên vẫn chưa nghĩ tới.

Nhưng điều này không có nghĩa là anh không thích trẻ con.
Bình Luận (0)
Comment