Chương 209: Công Nhiên Khieu Khích
Chương 209: Công Nhiên Khieu KhíchChương 209: Công Nhiên Khieu Khích
Hiển nhiên Lương Bân cũng bị lời nói của Khương Tuệ Ninh đánh cho không kịp trở tay, còn Quý Thần Nham thì sắc mặt tức thì trở nên hiền hòa.
Câu nói có vẻ lớn tuổi vừa rồi thật sự tổn thương anh, mặc dù anh biết Tuệ Tuệ của không có bất kỳ quan hệ gì với người trước mặt, nhưng anh vẫn sẽ rất bực bội, Lương Bân là thứ gì, không đến lượt anh ta khoa tay múa chân.
Nhưng gia giáo tốt đẹp không cho phép Quý Thần Nham làm ra việc trực tiếp xụ mặt xuống, dù sao đây cũng là nhà mẹ đẻ của Tuệ Tuệ, hơn nữa lời khiêu khích của Lương Bân cũng không có ai nghe được.
Cũng may Tuệ Tuệ của anh cũng không chừa mặt mũi cho đối phương.
"Đi thôi, chúng ta đi qua giúp cha đi" Khương Tuệ Ninh không phản ứng Lương Bân, nắm tay Quý Thần Nham đi về hướng cha cô.
Lương Bân hoàn toàn bị ngó lơ, suýt chút nữa anh ta không phản ứng kịp, nhưng mà rất nhanh anh ta đã điều chỉnh tốt, lập tức đi theo sau.
Lúc này giường đã được ghép xong, hàng xóm hỗ trợ cũng đã vào chỗ, Khương Tuệ Ninh định đi lên lầu trước để mở cửa.
Còn Quý Thần Nham ở lại cuối cùng lấy một ít đồ vật còn sót lại.
Sau khi mọi người khiêng giường lên lầu, trong sân lập tức vắng vẻ, chỉ còn hai người là Quý Thần Nham và Lương Bân.
"Thủ trưởng Quý, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của chính là hành vi của kẻ tiểu nhân." Thấy xung quanh không có ai, Lương Bân cũng không thèm giả vờ khách sáo nữa.
Quý Thần Nham nhìn chằm chằm người trước mặt, khóe miệng nhếch lên cười trào phúng: "Lương Bân, con trai của phó xưởng trưởng xưởng sắt thép Hồng Tinh, là học sinh năm kia của hiệu trưởng Khương, vì đạt được mục đích của mình mà không tiếc hãm hại thầy giáo của mình..."
Anh thong thả ung dung nói, nhưng lại mang theo uy hiếp: "Còn muối tôi nói tiếp không?"
"Anh biết?" Lương Bân không ngờ mình làm bí ẩn như vậy mà vẫn bị người khác phát hiện. Nhưng vì sao anh không nói cho thầy Khương biết? Vừa rồi anh ta lại đây, rõ ràng thầy Khương vẫn không biết gì, vẫn xem anh ta là học trò cũ giống như trước kia.
"Tôi nghĩ cha cậu bị tạm đình chỉ công tác, cậu cũng nên tự mình hiểu lấy, không ngờ cậu vẫn ngu ngốc như vậy, còn dám tới cửa tìm chuyện."
"Không đúng, anh nói dối, nếu anh biết thì sao anh không nói với thây Khương?"
Lương bân vẫn luôn thích Khương Tuệ Ninh, chỉ là Khương Tuệ Ninh vẫn luôn đối xử không nóng không lạnh với anh ta, ngay cả từ chối cũng là qua loa có lệ, mỗi lần đều chỉ nói một câu, chí hướng của tôi không ở nơi này, anh đừng quấn lấy tôi.
Chí hướng không ở huyện Dung? Vậy ở đâu? Ở Nam Thành sao?
Cho nên sau khi tốt nghiệp, anh ta trực tiếp đi Nam Thành, kết quả Khương Tuệ Ninh vẫn lạnh lùng như cũ. Vào ngày sinh nhật 18 tuổi của cô, anh ta lại tỏ lời yêu với Khương Tuệ Ninh, không có gì bất ngờ, anh ta lại bị từ chối.
Cho nên trong lúc tức giận, anh ta đã tìm ra bản thảo mà cha cô đã viết trước đây gửi đến cách ủy.
Anh ta nghĩ Khương gia gặp xui xẻo, Khương Tuệ Ninh sẽ phải dựa vào anh ta, dù sao ở huyện Dung này chỉ có nhà anh ta được xem là có uy tín và danh dự.
Không ngờ cho dù là như vậy, cô cũng không tìm anh ta nhờ giúp đỡ, thế nhưng quay đầu lại gả cho một người hơn ba mươi.
Chỉ là thân phận cao hơn anh ta rất nhiều, cho nên chí hướng của cô là cái này sao?
Anh ta vô cùng tức giận, cố ý tìm tới nhà cô, dựa vào đâu mà một người đàn ông già cả lại có thể có được Khương Tuệ Ninh.
"Tôi không nói cho bọn họ biết là bời vì không muốn cha của Tuệ Tuệ biết mình bị học sinh của mình hãm hại. Nhưng tôi thật sự không ngờ cậu lại có thời gian ra ngoài, xem ra cha của cậu ở nhà vẫn sống quá tốt." Đây là trực tiếp uy hiếp và cảnh cáo.
Lúc trước Quý Thần Nham đã tìm người điều tra, việc này vẫn luôn đè ở nơi này, anh không có nương tay với Lương Bân, gậy ông đập lưng ông, may năm nay cha anh ta cũng để lại không ít nhược điểm, làm ông ta tạm thời bị đình chi công tác, còn làm Lương Bân thất nghiệp.
Không ngờ người này còn dám tới đây công nhiên khiêu khích.