Chương 212: Đồ Của Trẻ Em
Chương 212: Đồ Của Trẻ EmChương 212: Đồ Của Trẻ Em
Sau khi Khương Kiến Dân mang các món ăn đặt lên bàn, bữa tối của cả gia đình họ chính thức bắt đầu.
Bốn người trên một bàn ăn cũng không gọi là nhiều, nhưng lại vô cùng sôi động.
Bởi vì trên bàn ăn có Khương Tuệ Ninh, trong các gia đình bình thường cũng không có thói quen ăn ngủ không nói chuyện, chị có mùi vị gia đình thân thiết.
"Anh ăn thử di đây là muốn em đã đặc biệt làm cho anh đấy."
Trên bàn ăn có một đĩa ngó sen trộn, Khương Tuệ Ninh đo đặc biệt trộn nó rất nhạt.
Những lát ngó sen được thái mỏng như cánh ve sầu, khi gấp lên trông trong suốt, dưới thêm đầu mè khiến cho mùi thơm được lan tỏa khắp phòng.
Tài nấu nướng của Khương Tuệ Ninh không tốt lắm, nhưng mà tài thái rau khá tốt, đặc biệt là cắt lát và cắt sợi, thái vô cùng tốt.
"Ngon không?" Ánh mắt Khương Tuệ Ninh tràn đầy mong đợi nhìn Quý Thần Nham ăn một miếng.
Quý Thần Nham cẩn thận nhai luôn nó, sau khi nuốt xuống mới gật đầu nói: "Ngon lắm, Tuệ Tuệ giỏi quá."
Tôn Hội Vân và Khương Kiến Dân quay sang nhìn nhau, hai cái đứa này thật là...
Nhưng mà đây là lần đầu tiên Tôn Hội Vân nhìn thấy con gái mình biết nấu ăn, bà ấy cũng gắp một miếng nếm thử mùi vị.
Chỉ là vừa mới cho vào miệng, bà ấy liền cau mày nói: "Ninh Ninh, con không cho muối vào à?"
Hả? Khương Tuệ Ninh vội vàng gấp một miếng lên ăn thử, chết rồi, vừa rồi cô vội hỏi mẹ chuyện của Lương Bân, cho nên lúc cho nước quên không bỏ thêm muối.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô nấu ăn, cho nên không muốn thừa nhận mình nếu không ngon, cô vội vàng lên tiếng giải thích: "Mẹ à, mẹ không hiểu øì cả, đây là món ăn con đặc biệt làm cho Quý Thần Nham ăn đấy."
"Làm cho Thần Nham ăn nên không cho muối vào à?" Tôn Hội Vân hỏi.
Khương Tuệ Ninh gật đầu như đúng rồi, nói: "Tất nhiên ạ."
"Tại sao?" Khương Kiến Dân có chút không hiểu hỏi.
"Bởi vì tình yêu của con dành cho anh ấy không cần phải nói gì nhiều, có đúng hay không?"
Khương Tuệ Ninh nói xong liền chớp chớp mắt nhìn về phía Quý Thần Nham, đôi mắt to như quả nhỏ tròn tròn nhìn về phía anh, vừa trong veo vừa đáng yêu. Chiếc đũa trong tay của mọi người trên bàn đều dừng lại, Quý Thần Nham là người phản ứng lại đầu tiên, anh khẽ cười một tiếng, nụ cười vẫn luôn treo bên khóe miệng, nhìn cô gái trước mắt cười gật đầu khế 'Ừ' một câu.
Sau đó là Tôn Hội Vân, vỗ nhẹ vào người Khương Tuệ Ninh nói: "Cái con bé này thật là... Con học được cái miệng dẻo kẹo đó từ đâu thế hả."
Khương Kiến Dân đợi một lúc lâu mới giật mình tỉnh táo lại, trong lòng ông ấy đang nghĩ là mấy người trẻ tuổi các con đúng là... Giỏi quá.
Ông ấy liếc nhìn Quý Thần Nham một cái, dường như còn chủ động hùa theo hàng động của con gái mình, ông ấy cũng không ngờ con người của Quý Thần Nham lại là như vậy.
Trước đây Khương Tuệ Ninh đã lưu giữ rất nhiều những lời nói sến súa âu yếm, nhưng bởi vì thời đại khác nhau, cô chưa bao giờ dám nói ra, hôm nay thực sự chỉ là thuận miệng, nhưng mà nhìn phản ứng của mọi người thì những từ mà cô nói ra cũng không khiến họ khó hiểu lắm, xem ra cô có hơi hiểu lầm về thời đại này rồi.
Sau khi ăn cơm xong, Tôn Hội Vân đi bổ trái cây cho Quý Thần Nham, rồi mang ra đặt ở trong phòng khách.
Trong lúc anh đang nói chuyện với Khương Kiến Dân, Tôn Hội Van kéo con gái vào trong phòng, sau đó đưa cho con gái một cái gói nhỏ, nói: "Đây là đồ mẹ chuẩn bị cho hai đứa." Khương Tuệ Ninh so soang một chút, mem mềm, hỏi: "Đây là gì thế mẹ?"
Cô mở túi vải ra, bên trong chứa đầy quần áo, giày, tã bông, ... và nhiều thứ khác của trẻ em.
"Mẹ, mẹ chuẩn bị những thứ này từ lúc nào vậy?" Con của hai người họ còn không biết đang trốn ở chỗ nào đấy.
"Sau khi con kết hôn, mẹ liền nhanh chóng chuẩn bị cho con, con nhìn cái chăn nhỏ này xem, mẹ đã đặc biệt đi mua mỗi cửa hàng một miếng vải, đây chân chính là chiếc chăn của trăm nhà, đắp cho đứa bé, để nó lớn lên bình an vui vẻ, lúc con còn nhỏ là do bà ngoại con đã vá, nhưng mà mẹ cũng không có tay nghề xuất sắc như bà ngoại con, từng đường kim mũi chỉ đều rất tinh xảo, cái của mẹ có hơi thô một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc sử dụng đâu."