[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 216 - Chương 216: Vô Cùng Chói Mắt

Chương 216: Vô Cùng Chói Mắt Chương 216: Vô Cùng Chói MắtChương 216: Vô Cùng Chói Mắt

"Muốn biết sao?" Trong mắt Quý Thần Nham tràn ngập ôn nhu, dịu dàng, mỉm cười hỏi cô.

Khương Tuệ Ninh không ngừng gật đầu.

"Vậy hôn anh một cái đi."

Khương Tuệ Ninh hung hăng hôn mạnh một cái lên mặt Quý Thần Nham.

Quý Thần Nham lúc này mới nói: "Bởi vì lúc mới vào phòng, cha đã nói là muốn mẹ tìm cho chúng ta thêm một chiếc chăn nữa, vừa rồi thời gian cũng vừa đúng lúc thích hợp."

Thật ra thì thính giác của anh vô cùng tốt, dù sao thì trước kia anh cũng từng trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, biết muốn đưa chăn là một chuyện, nhưng khi nói cô ra mở cửa là phát hiện ra có tiếng bước chân.

Nhưng chuyện này anh cũng chưa muốn nói cho Khương Tuệ Ninh biết, dù sao cô cũng như một đứa nhỏ, nếu biết chắc chắn sẽ không ngừng hỏi anh, có khi đòi giải thích bằng được thì đêm nay anh muốn ngủ cũng không được.

"Hừ." Khương Tuệ Ninh có cảm giác là cô đang bị chơi đùa, bèn hậm hực không để ý đến anh, cô lấy cái rương ra định là sẽ cho toàn bộ quần áo bỏ vào trong rương.

Quý Thần Nham nhìn cô ôm quần áo đi qua, bèn tự mình sửa lại chăn gối một chút. Khi anh làm xong thì thấy Khương Tuệ Ninh vẫn đang ngồi xổm trên mặt đất, cô cúi đầu, mái tóc dài xõa hết về phía trước, chỉ để lộ chiếc cổ thon thả ở đằng sau, do đang cử động nhẹ nên nó chậm rãi nhô ra một đoạn xương vô cùng xinh đẹp.

Quý Thần Nham đứng dậy đi qua, sau đó vươn ngón tay thon dài, dừng lại ở cổ của cô nhẹ nhàng xoa hai cái.

Khương Tuệ Ninh ngẩng đầu lên, còn không hiểu rõ là anh đang muốn làm cái gì, thì cảm thấy sau gáy truyền đến một luồng nhiệt nóng bỏng.

Anh mở miệng hôn lên đằng sau gáy của cô, rồi nghiêng đầu chuyển qua hõm cổ, tay cũng vén bỏ tóc cô để tìm bên tai đầy đặn.

"Không phải là Tuệ Tuệ muốn sinh cho tôi một đứa nhỏ sao?"

Nói xong trực tiếp ôm người cô lên.

"Em còn chưa thu dọn xong nữa."

"Không cần thu, ngày mai anh tự thu."

Hôm nay được đổi lên một chiếc giường mới rộng rãi, bên dưới còn có một chiếc đệm bông được phơi qua nắng, khi nằm xuống còn có thể ngửi được một chút hương vị của mặt trời.

Khương Tuệ Ninh rơi vào chiếc giường mềm mại.

Quý Thần Nham nhẹ nhàng dùng sức nơi đầu lưỡi, đi một bước lại tiến một bước đoạt đất công thành, hôn cô thật sâu.

Mặc dù đã cách một lớp quần áo, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được máu của anh như đang sôi trào.

"Tắt đèn đã." Khương Tuệ Ninh dùng hai tay che mặt, tuy rằng hai người là vợ chồng, nhưng mỗi lần anh có bộ dạng hung mãnh như vậy, cô vẫn sẽ thẹn thùng, đặc biệt là có ánh đèn sáng thì cô lại càng ngại ngùng hơn.

Bởi vì như vậy thì dường như mọi cảm xúc của bản thân sẽ đều bị anh nhìn rõ ràng.

Sau khi đi tắt xong đèn trần, anh nhỏ giọng hỏi: "Có thể để đèn bàn sáng không?"

Ánh sáng của đèn bàn nhỏ không tính là quá sáng, nó như mở ra một lỗ hổng trong bóng tối vậy.

"Được." Cô gật đầu.

Thấy cô đồng ý, Quý Thần Nham khẽ cười, bóng dáng rắn rỏi của anh dưới ánh đèn sáng nhìn vô cùng chói mắt.

Anh muốn lúc nào cũng có thể nhìn thấy cô, nhất là lúc làm chuyện thân mật lại càng muốn nhìn cô, nhìn cô ỷ lại vào mình, nhìn cô toàn tâm toàn ý đem bản thân mình giao cho anh.

Điều này sẽ khiến cho anh vô cùng thỏa mãn, bởi vì cả người cô ỷ lại vào anh thì mới có thể chắc chắn là Khương Tuệ Ninh chỉ thuộc về một mình anh. Loại tin tưởng vô điều kiện này, so với bất cứ lời ngon tiếng ngọt nào thì vẫn làm cho anh thoải mái hơn nhiều.

Đêm nay Quý Thần Nham đem ánh đèn hạ thấp xuống, so với bất cứ thời điểm nào cũng đều vội vàng hơn, căn bản là anh không có thời gian cởi từng nút áo ngủ một, nên chỉ cởi bỏ một hai cúc liền chờ không nổi lấy tay cởi chui qua đầu như là loại áo khoác có mũ vậy.
Bình Luận (0)
Comment