[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 231 - Chương 231: Tôi Đang Nói Dì Ngốc

Chương 231: Tôi Đang Nói Dì Ngốc Chương 231: Tôi Đang Nói Dì NgốcChương 231: Tôi Đang Nói Dì Ngốc

"Ngoan, đều là người một nhà, nói gì đến hồi báo chứ? Cha mẹ cũng chỉ muốn các con mạnh khỏe, vui vẻ chung sống với nhau là tốt rồi."

"Mẹ, Thân Ninh nói mẹ là bác sĩ, trước kia khi ở tiền tuyến mẹ đã chăm sóc cho rất nhiều đứa trẻ. Thừa dịp mẹ đang ở đây thì dạy con làm thế nào để chăm sóc cho trẻ con đi al"

Khương Tuệ Ninh lúc nào cũng nghĩ xa hơn. Cô sợ hãi bản thân sa đọa vào cảm xúc xúc động mà không thoát ra được. Cô đã quyết định làm mẹ nhưng cô lại chưa từng tiếp xúc với mấy đứa trẻ nên phải nhanh chóng học hỏi kinh nghiệm từ mẹ chồng mới được.

Không thể để đến lúc có con cái rồi mới luống cuống tay chân. Cô cảm thấy mình ở đây đã được mọi người chăm sóc quá tốt, lỡ đến khi có con, cô lại sợ mình không thể làm một người mẹ tốt.

Trong nháy mắt, trên mặt Nghiêm Bội Lan lộ vẻ vui mừng: "Con và Thần Nham chuẩn bị sinh con?"

"Ừm, có đứa bé cho nhà cửa náo nhiệt ạ."

"Đúng đúng đúng, trong nhà phải có trẻ con." Nụ cười trên mặt Nghiêm Bội Lan không thể nào nhạt đi được, bà ấy lập tức nghĩ đến điều gì đó, vội nói: "Có phải các con đã có rồi không?"

"A, chưa có, chưa có ạ."”

"Vậy thì kỳ quá! Sáng sớm hôm nay Tử Thư..." Nghiêm Bội Lan còn chưa nói hết câu đã nhìn thấy bóng người chạy về.

"Bà nội." Quý Tử Thư bước vào nhà, cậu nhìn thấy Khương Tuệ Ninh cũng ở đây. Cậu đặt hết đồ đã mua về lên bàn cơm: "Tôi mua mứt hoa quả cho đì đây, còn có tôm đỏ giòn rụm, kẹo hoa gạo."

"Còn nữa, lần trước dì có nói đến kẹo đậu phộng, chocolate, tôi đã cố ý chạy đến cửa hàng Hoa Kiều mua về. Hôm nay, chạy đến cửa hàng Hoa Kiều tôi đã nhìn thấy áo lông mà dì đã nói nhưng tôi không mang theo phiếu kiều hối. Dì cần gấp không? Nếu cần thì buổi chiều nay chúng ta lại đi mua."

Quý Tử Thư nhiệt tình khiến Khương Tuệ Ninh giật mình, nhưng trên mặt cậu ấy là sự chân thành, ngây ngô khiến Khương Tuệ Ninh quên luôn nói chuyện.

"Dì không vui sao?" Quý Tử Thư hỏi.

"Thích thì thích. Nhưng làm gì cậu lại mua nhiều như vậy?"

"Đều mua cho dì ăn cả." Quý Tử Thư hơi ngại ngùng vuốt mái tóc mình. Cậu nghe Hà Ngô nói người mang thai rất thích ăn mấy thứ khác lạ, cậu cũng không biết nên mua gì nên thứ gì mua được cậu đều mua một ít mang về nhà.

Khương Tuệ Ninh nhớ đến câu hỏi hôm qua Quý Tử Thư hỏi mình. Đứa nhỏ này không phải thật sự cho rằng cô đang mang thai đấy chứ? Làm thế nào cô lại có cảm giác cậu rất chờ mong trong nhà có đứa bé thế nhỉ? Đứa nhỏ này có phải bị ngốc rồi không? Người ta còn lo sợ mẹ kế sinh con ra lấy đi vật thuộc về mình, cậu không lo lắng chút nào sao?

Chờ mẹ chồng đi lấy đồ, Khương Tuệ Ninh quyết định phải dọa dẫm Quý Tử Thư một chút, cô cố ý hắng giọng, làm ra dáng vẻ của mẹ kế, nghiêm túc nói: "Tử Thư, cậu đã bao giờ nghe qua câu nói kia chưa?”

"Câu nào?"

"Có mẹ kế sẽ có cha kế. Con tôi sinh ra sẽ cướp đoạt nhà của cậu."

Quý Tử Thư sững sờ nhìn Khương Tuệ Ninh, trong ánh mắt đều là sự mờ mịt không thể tin.

Khương Tuệ Ninh cười thầm trong lòng. Có lẽ nhóc con bị dọa rồi.

Ai bảo mỗi ngày cậu đều ngây ngốc như sắt thép thế kia?

Thật lâu sau đó Quý Tử Thư mới hỏi: "Có phải di đang nói đùa với tôi không?"

Khương Tuệ Ninh dữ tợn nói: "Cậu thấy tôi giống nói đùa lắm sao?"

Quý Tử Thư rất nghiêm chỉnh gật đầu: "Vậy dì phải cố gắng sinh ra em gái thông minh hơn một chút, tốt nhất là phải giống như cha tôi ấy, nếu để giống dì thì đừng nói là tranh tài sản mà đến học hành còn phải để tôi dạy bù cho em ấy." Khương Tuệ Ninh nhìn vẻ mặt đang nghiêm túc phân tích vấn đề của tên nhóc thối này thì trên mặt đang là biểu cảm ngạc nhiên đã dân dần chuyển thành tức giận: "Cậu... cậu đang chỉ cây dâu mắng cây hòe."

Quý Tử Thư lắc đầu, cậu vô cùng nghiêm túc nói: "Tôi không chỉ cây dâu mắng cây hòe đâu. Tôi đang nói dì ngốc."

"Cậu nói tôi ngốc?" Khương Tuệ Ninh dùng tay chỉ vào mũi mình, hỏi lại một lần nữa. Cô bị một đứa trẻ mười lăm tuổi nói mình ngốc.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment