Chương 243: Kiêng Ky
Chương 243: Kiêng KyChương 243: Kiêng Ky
Hiếm khi Quý Thần Nham không lên tiếng, gật đầu coi như cam chịu.
Bác sĩ Lương lại nhìn thoáng qua Khương Tuệ Ninh,"Nha đầu nhỏ này, chính là cháu gái ngoại của bác sĩ Từ?"
"Đúng vậy, bác sĩ Lương."
"Đừng gọi là bác sĩ Lương, cứ gọi dì là dì Lương như Thần Nham là được."
Cách nói của bác sĩ Lương vô cùng chuyên nghiệp, thật ra không khác mấy lời căn dặn của bác sĩ đời sau là mấy, trước kia Khương Tuệ Ninh có đi chung với chị họ đến bệnh viện để khám thai, cũng nhớ rõ những việc cần chú ý.
Bây giờ được nhắc nhở thêm lần nữa, cô cũng đã nhớ rõ.
Ngọc Trân về phòng trước, trong phòng khám bệnh chỉ còn ba người bọn họ, rồi nói những gì cần chú ý trong giai đoạn đầu.
Đột nhiên bác sĩ Lương trở nên nghiêm túc, gọi tên Quý Thần Nham: "Thân Nham, chuyện tiếp theo dì phải nhắc nhở cháu, con bé mang song thai, con bé dễ bị kích thích hơn người thường, ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện gì có thể kích thích con bé, đến lúc đó tử cung không thể chịu được rất dễ bị sinh non."
Quý Thần Nham giống như một cậu học sinh ngoan ngoãn nghiêm túc nghe lời thây cô nói, vội vàng gật đầu không ngừng: "Dì Lương, dì yên tâm đi, cháu chắc chắn sẽ không chọc cô ay tức giận."
Bác sĩ Lương nhìn anh một cái, nói chậm rãi: "Không phải việc này." Sau đó nghiêm túc nói một chuyện khác.
Bà nói xong, Khương Tuệ Ninh đã đỏ mặt trước, còn Quý Thần Nham thì không, nhưng ánh mắt cứ liếc liếc.
Nghiêm trang trả lời: "Dì Lương cháu biết rồi."
Khương Tuệ Ninh xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, lấy cớ muốn đi WC để ra khỏi phòng.
Vốn dĩ Quý Thần Nham định đỡ cô đi, kết quả lại bị Khương Tuệ Ninh đè lại.
Chờ đến khi Khương Tuệ Ninh rời đi thì bác sĩ Lương lại nói: "Bây giờ giai đoạn trước cháu ôm một cái cũng chẳng sao cả, nhưng sau ba tháng thì cố gắng hết sức để con bé hoạt động nhiều hơn một chút, con bé mang song thai đến lúc đó sinh không nổi mới đáng quan ngại."
Sau khi Khương Tuệ Ninh đi ra ngoài thì cũng không đi vào nữa, dù sao chuyện quan trọng cũng đã sớm nói xong rồi, việc còn lại thì cô không cần phải nghe, trực tiếp đi đến văn phòng của mợ.
Từ Ngọc Trân thấy cháu ngoại đi đến, nhanh chóng đứng dậy giúp cô kéo ghế.
Khương Tuệ Ninh vội nói: "Mợ, không cần phải thế, cháu tự mình làm cũng được." "Ba tháng đầu là thời điểm cần phải chú ý nhất, cháu đừng nhúc nhích, vừa rồi Thần Nham ngay cả đi bộ cũng không dám để cháu tự đi, sao lại để cháu dọn ghế được."
"Mợ, lúc nãy bác sĩ Lương cũng có nói anh ấy làm như thế là không đúng, phải thuận theo tự nhiên một chút, cẩn thận quá mức cũng không tốt."
Từ Ngọc Trân lại nói: "Thằng bé cẩn thận là đúng, cháu đứa nhỏ này từ bé đã nghịch ngợm, mang thai cũng không thể hành động tùy tiện được."
Khương Tuệ Ninh: "Mợ, mợ yên tâm đi cháu đã làm mẹ rồi, chắc chắn phải biết cẩn thận."
"Biết thì tốt."
Khương Tuệ Ninh nhìn khắp văn phòng mới phát hiện không thấy ông ngoại "Mợ, ông ngoại đâu?”
"Có việc đột xuất nên đang ở nông thôn, ông ngoại con nói sẽ quay về sớm nhất có thể, đến lúc đó ông bà sẽ đến đây thăm cháu, bây giờ cháu mang thai cũng không dám để cháu lại một mình."
"Nào đến mức đó."
"Đương nhiên là có, Ninh ninh bây giờ cháu mang thai hai đứa, làm gì cũng phải chú ý." Từ Ngọc Trân suy nghĩ một chút hỏi: "Theo lý thuyết sinh song thai có liên quan đến di truyền, nhà chúng ta trên ba đời cũng không xuất hiện hiện tượng sinh song thai, nhà Thần Nham có không?" Khương Tuệ Ninh lắc dau"Kh6ng biet"
Từ Ngọc Trân nhìn chằm chằm liếc mắt nhìn cô một cái: "Cháu đứa nhỏ này thật là... Gì cũng không biết, mất công Thần Nham cưng cháu như thế."
Hai người nói chuyện, Quý Thần Nham đi đến đây, bác sĩ Lương dặn dò anh rất nhiều chuyện, lúc này mới không luống cuống tay chân như vừa nãy.
Nhưng mà ánh mắt vẫn luôn đặt ở trên người Khương Tuệ Ninh.
Từ Ngọc Trân không giữ bọn họ lại, bà cũng sắp xếp hai ca phẫu thuật, thật ra là dặn hai người vài câu, đặc biệt là Khương Tuệ Ninh, không chỉ từ chuyện ăn đến công việc mà còn từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, lúc này mới yên tâm để hai người rời đi.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ