Chuong 254: Lam Gi The
Chuong 254: Lam Gi TheChuong 254: Lam Gi The
Quý Tử Thư lấy từ trong túi quần ra một con ngựa gỗ nhiều màu sắc, nói: "Đây, chính là nó, Thiến Thiến nói rằng con bé rất nhớ chúng ta, hỏi chúng ta bao giờ lại đến nhà nó chơi, tôi nói với con bé rằng tết nhà chúng ta sẽ đến đấy, con bé như vậy liền đưa con ngựa gỗ nhỏ này cho tôi, có nói rằng đến lúc đó để con ngựa này chở chúng ta đến đấy, dì nói xem con bé có dễ thương hay không?"
"Dì nói lần sau đến đó, tôi nên tặng cho Thiến Thiến quà gì nhỉ? Có lễ con bé sẽ thích những con búp bê trong cửa hàng Hoa Kiều nhỉ?"
"Phố người Hoa còn bán cả búp bê tây dương à?" Lần trước lúc Khương Tuệ Ninh đến đấy đi dạo cũng không chú ý lắm, sau này đã có chỗ để mua đồ chơi cho hai đứa trẻ rồi.
"Có chứ, tôi đã mua cho hai em gái.." Nói đến đây, Quý Tử Thư vội vàng ngậm miệng lại, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện sự chú ý của Khương Tuệ Ninh cũng không ở trên người mình, cậu mới cảm thấy yên tâm trở lại, đồ chơi mà cậu chuẩn bị cho em gái mình tất nhiên là muốn tạo bất ngờ cho hai đứa rồi, bây giờ còn chưa muốn cho người khác biết.
Họ còn chưa ăn cơm xong thì con trai út của Nhạc Anh là Hứa Dực đã trở lại, anh ta đang học đại học ở đại học công nông binh, cũng sắp tốt nghiệp rồi, hôm nay là ngày cưới của bạn học hồi cấp 3 của anh ta, cho nên anh ta đến để chúc mừng bạn mình.
Sau khi uống rượu mừng xong, về đến nhà anh ta liền ôm lấy bố của mình gọi em xưng anh, bị Bộ trưởng Hứa đạp cho một phát, sau đó lại bị mẹ của mình Nhạc Anh lôi ra mắng cho một trận.
Sau đó bị đẩy vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo, nhưng lúc đi ra vẫn có chút mơ màng, nhưng tốt xấu vẫn nhận ra mọi người.
Quý Tử Thư quên anh ta, lúc đi ngang qua bên người anh ta, liền mở miệng gọi anh ta một tiếng chú Hứa.
"Đã một năm không gặp Tử Thư rồi, Tử Thư, cháu cao lên nhiều rồi đấy, cũng cao gần bằng chú rồi, năm sau cháu sẽ tốt nghiệp cấp 3 đúng không, đã có dự định gì chưa? Cháu định nhập ngũ hay là học đại học công nông binh giống như chú."
Khương Tuệ Ninh thấy hai mới gọi chỉ cách nhau vài tuổi, vậy mà Quý Tử Thư còn luôn miệng gọi chú ba, lúc hai người nói chuyện giống như là đang chiếm tiện nghi vậy, cô không nhịn được bật cười thành tiếng.
Hứa Dực nhìn thấy Khương Tuệ Ninh, vừa rồi anh ta liền để ý đến bên cạnh Quý Tử Thư có một cô gái trẻ gần bằng tuổi thằng bé, cho nên trêu đùa nói: "Được lắm, còn dẫn theo cả người yêu đến đây à?"
Quý Tử Thư vội vàng bịt miệng anh ta lại, Nhạc Anh cũng nghe thấy, lập tức đánh cho anh ta một cái, nói: "Đã nói con không được uống rượu lại còn uống nhiều như vậy, nói lung tung cái gì đấy, đây là vợ anh Thần Nham của con, nhanh gọi chị dâu."
Cái đánh này của Nhạc Anh cũng không nhẹ, khiến Hứa Dực đau đến nhe răng trợn mắt, đang định càu nhàu với mẹ mấy câu, nhưng khi nghe thấy đây là vợ của Quý Thần Nham, anh ta vội vàng tỉnh táo lại, liên tục chào hỏi: "Em chào chị dâu, em chào chị dâu."
Khương Tuệ Ninh cười gật gật đầu.
Hứa Dực lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều, anh ta liếc nhìn Khương Tuệ Ninh một chút, lúc Quý Tử Thư chuẩn bị chạy đến nói chuyện với Khương Tuệ Ninh, nhưng lại bị Hứa Dực túm lấy.
"Chú Hứa, chú làm gì thế?" Quý Tử Thư không để ý liền bị anh ta kéo suýt chút nữa ngã.
Hứa Dực thấy mọi người đang nhìn về phía mình, vội vàng cười hì hì nói: "Con có chuyện muốn nói với Tử Thư."
Nói xong liền túm Quý Tử Thư ngồi xuống sofa.
Tường chắn của phòng khách và nhà ăn của nhà họ Hứa là một cái kệ rỗng làm bằng gỗ, từ vị trí Khương Tuệ Ninh đang ngồi, có thể nhìn thấy Quý Tử Thư và Hứa Dực.
Lúc đầu, cô còn cho rằng hai người họ thật sự đang ôn lại chuyện cũ, kết quả không biết Hứa Dực đã nói gì với Tử Thư, sắc mặt của Quý Tử Thư lập tức trở lên vô cùng tệ.