[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 258 - Chương 258: Truyện Xưa

Chương 258: Truyện Xưa Chương 258: Truyện XưaChương 258: Truyện Xưa

Thái Văn Thân chờ đợi Quý Thần Nham đã lâu, lâu đến nỗi anh ta đã mất đi tính nhẫn nại, anh ta không ngừng hỏi người bên cạnh: "Sao còn chưa đến?"

Vừa dứt lời thì cửa phòng đóng chặt bị một chân đá văng ra."

Thái Văn Thân còn chưa kịp phản ứng, anh ta cảm giác có một bóng người xuất hiện trước mặt, ngay sau đó cổ họng mình đã bị siết chặt, một bàn tay siết mạnh vào cổ anh ta, dồn anh ta lên vách tường.

Người đứng cạnh anh ta thậm chí còn chưa kịp phản ứng, chờ lấy lại tỉnh thần vừa muốn bước đến hỗ trợ anh ta nhưng đã bị Trần Huy kéo thẳng ra khỏi phòng.

Thái Văn Thân cảm giác mình sắp bị siết chết, bởi vì anh ta chưa kịp phòng bị nên không có lực đánh trả lại, nhưng cho dù anh ta có de phòng trước đi chăng nữa thì bản thân cũng không phải đối thủ của Quý Thần Nham.

Cũng may Quý Thần Nham vẫn chưa mất hết lý trí nên cuối cùng đã thả người ra.

"Quý Tử Thư đâu?" Quý Tử Thư buông tay ra, anh dùng một chiếc găng tay lau bàn tay mình, lau xong lại ném chiếc khăn tay vào thùng rác bên cạnh. Rất lâu sau đó Thái Văn Thân mới đỡ đau, nói: "Tôi đưa đến chỗ của Phùng Giai."

Quý Thần Nham tàn nhẫn theo dõi anh ta: "Đúng là muốn chết, cậu cảm thấy sau lưng mình có Thái gia thì tôi không giết chết cậu?"

Thái Văn Thân thật sự rất sợ Quý Thần Nham, anh ta lùi lại hai bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người: "Phùng Giai thật sự không được ổn lắm. Tốt xấu gì cô ấy cũng là mẹ của Quý Tử Thư, cậu cũng không muốn sau này Quý Tử Thư biết chuyện sẽ oán trách cậu."

"Tử Thư sẽ không nhận người mẹ này."

"Cậu đang gạt chính mình. Tử Thư có thể bị người của tôi đưa đi, có thể chứng mình trong lòng nó vẫn có người mẹ này."

Đột nhiên Quý Thần Nham lạnh lùng cười lên: "Xem ra cậu còn chưa nghe tôi khuyên. Phùng Giai đã bị khống chế lại rồi."

Thái Văn Thân vẫn dùng tay che cổ mình, anh ta sửng sốt trợn trừng mắt: "Cậu có ý gì?"

"Có ý gì? Cậu dù sao cũng là người đi ra từ Bắc Tam Bộ, làm thế nào lại không có chút cảnh giác nào như vậy? Cậu cảm thấy tôi đã đưa Phùng Giai đi, cô ta còn có thể trở lại là ai đã hỗ trợ? Có thể vượt qua người của tôi còn có thể là người nào?"

"Gián điệp?" Thái Văn Thân lắc đầu rất mạnh, anh ta hoàn toàn không chịu tin.

"Không đúng, Thần Nham, cậu..." Gián điệp nào có bản lĩnh lớn như vậy? Còn dám khiêu khích đến Quý Thần Nham?

Họ đều hoạt động trong một nơi bí mật gần đó sao? Nhưng dáng vẻ này của Quý Thần Nham cũng không phải nói dối, anh không cần thiết phải nói dối mấy chuyện thế này.

Đời này Thái Văn Thân chỉ yêu một người là Phùng Giai.

Có lẽ từ thuở thiếu niên đã yêu thích, cả đời đều để cô ta trong lòng mình, biết cô ta đã kết hôn, sau đó anh ta đã suy nghĩ rất nhiều và từ bỏ hoàn toàn. Nhưng với Phùng Giai, anh ta không thể dứt khoát giống như Quý Thần Nham được.

Chỉ cần cô ta cầu xin, anh ta không nhịn được sẽ mềm lòng.

Anh ta vốn chỉ cho rằng Phùng Giai tham hư vinh nhưng cho đến bây giờ anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng cô ta sẽ phản bội quốc gia. Ngay lúc này tình yêu trong lòng anh ta lập tức hóa thành tro tàn, loại người như họ cho dù có yêu cũng không cho phép để người có mưu đồ với quốc gia mình.

"Việc này nếu chưa xác nhận sẽ không khống chế cô ta, hai người anh trai và em gái còn lại của Phùng Giai sẽ bị điều tra. Thái Văn Thân, cậu tốt nhất chứng minh mình trong sạch đi" Quý Thần Nham thu hồi ánh mắt sắc bén, cuộc đối thoại giữa hai người giống như đã quay về thời gian trước.

Thái Văn Thân ngồi bệt xuống ghế: "Không phải ngay từ đầu cô ấy đã được phái đến để phá hủy chúng ta chứ? Bao gồm cả nhà cậu?" Ẩn nấp một thời gian rất dài mới là thủ đoạn của loại người như họ.

Quý Thần Nham nhìn Thái Văn Thân: "Sao cậu lại ngây thơ như thế? Nói ra còn có thể phá hủy từ chỗ của cậu, muốn động thủ đến Quý gia chúng tôi chính là muốn chết rồi."
Bình Luận (0)
Comment