Chương 290: Nơi Bí Ẩn
Chương 290: Nơi Bí ẨnChương 290: Nơi Bí Ẩn
Khương Tuệ Ninh ngồi một bên nghe mọi người nói chuyện, lúc đầu cô còn cho rằng mấy người họ vừa mới lên cấp ba, chắc chắn cũng không nói chuyện gì hữu ích cả, lại không ngờ được những thứ mà họ nói, Khương Tuệ Ninh lại nghe không hiểu, cũng không phải do cô không hiểu, chỉ là không suy nghĩ được sâu sắc như vậy mà thôi.
Cô có cảm giác vai chú hề chính là đang nói mình.
Đặc biệt là Quý Tử Thư, dáng vẻ đã bắt đầu giống như người lãnh đạo, mặc dù không nói nhiều, nhưng những lời nói ra luôn đúng trọng điểm.
Cô có chút nghi ngờ đâu là người thường bị mình ăn gian khi chơi bài mà cô quen thuộc sao?
Sau đó, khi trời tối rồi, nhiệt độ cũng giảm xuống rất nhiều, Khương Tuệ Ninh liền đi vào nhà trước.
Sau khi mọi người ăn xong, cũng dọn đẹp sân sạch sẽ rồi mới đi về.
Ngày thứ hai của năm mới, Khương Tuệ Ninh lại dẫn theo Quý Tử Thư đến nhà cậu của mình chúc tết.
Thiến Thiến rất vui vẻ khi nhìn thấy hai người họ đến, Quý Tử Thư đưa cho cô bé con búp bê mà mình mua ở trung tâm thương mại, con bé thấy vậy lập tức ôm lấy Quý Tử Thư không chịu buông ra. Cuộc sống cứ trôi qua như vậy, Khương Tuệ Ninh dừng như đã chấp nhận rằng Quý Thần Nham không có ở nhà.
Nhưng mà khi rảnh cô vẫn luôn nhớ đến anh, không biết anh sống bên ngoài có tốt không, cũng không biết bao giờ anh mới quay về.
Hôm nay là ngày lễ Tình Nhân, vốn dĩ cô đã chuẩn bị tạo một bất ngờ cho Quý Thần Nham.
Thời đại này không có ngày lễ Tình Nhân, nhưng cô muốn cùng trải qua ngày lễ đó với Quý Thần Nham.
Nhưng bây giờ anh cũng không có nhà, thậm chí cả một cuộc điện thoại cũng không có, cho nên Khương Tuệ Ninh cũng chỉ có thể tự mình trải qua một mình.
Gần đến giữa trưa, Quý Tử Thư vội vàng chạy vào nhà, nói: "Cô nhanh mặc quần áo đi, tôi dẫn cô đến một nơi."
"Chúng ta định đi đâu?" Khương Tuệ Ninh thấy dáng vẻ vội vàng này của thằng bé, trong lòng lập tức có một dự cảm không lành.
Nhưng cô cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng mặc áo khoác rồi đi theo Quý Tử Thư đi ra ngoài, bên ngoài, Trương Hạ đã lái xe đợi ở trước cửa nhà họ.
"Tử Thư, có phải bố cậu đã xảy ra chuyện gì không?”
Sau khi lên xe, Khương Tuệ Ninh không nhịn được hỏi, trong lòng âm thâm cầu nguyện rằng Quý Thần Nham đừng xảy ra chuyện gì.
Quý Tử Thư sợ cô tự mình dọa sợ mình, vội vàng nói: "Bố tôi vẫn khỏe, không phải chuyện của bố tôi, cô đừng có suy nghĩ lung tung, hôm nay tôi chỉ muốn đưa cô đi gặp một người thôi."
"Cậu không lừa tôi đấy chứ?"
Quý Tử Thư cười nói: "Tôi lừa dì làm gì chứ, đừng lo."
Chiếc xe lái quanh co lòng vòng rất lâu, đều đã đi đến tận vùng ngoại ô, cuối cùng cũng dừng lại trước cổng một ngôi nhà nhỏ, khoảng sân của ngôi nhà cũng không lớn, hơn nữa dựa gần núi, xung quanh hầu như không có người ở, xung quanh bị tuyết phủ trắng xóa, trông có vẻ hoang vắng.
"Dì tự mình đi vào đi."
Quý Tử Thư đỡ cô xuống xe, cũng không có ý định cùng cô đi vào trong.
"Cậu không vào sao."
“Tôi không đi đâu, dì tự mình đi đi."
Trong lòng Khương Tuệ Ninh đột nhiên có chút SỢ hãi.
Cuối cùng vẫn là do Quý Tử Thư đi cùng cô đến tận cửa nhà, nói: "Mau vào đi, không nguy hiểm đâu."
Khương Tuệ Ninh cũng cảm thấy Quý Tử Thư sẽ không lừa cô, cho nên tự mình đi đến mở cánh cổng ra, sau cánh cổng là một cái sân nhỏ được lát bằng SOi.
Tuy nhiên đã bị tuyết phủ kín rồi, chỉ để lại một con đường rộng bằng khoảng chân có thể đi.
Cô do dự bước hai bước vào trong, vừa định xoay người lại thì Quý Tử Thư đã đóng cổng lại.
Khương Tuệ Ninh chỉ có thể dũng cảm đi về phía trước, may mà sân cũng không lớn lắm, cho nên cô cũng không đi mất bao lâu đã đến trước cửa nhà, cô đưa tay gõ nhẹ mấy cái, sau đó mới đẩy cửa đi vào.
Lúc đẩy cửa ra liền nhìn thấy bên trong đang đứng một người mặc quân phục màu xanh lục, dáng người thẳng tắp, ánh mắt dịu dàng, sau lưng còn bốc lên từng đợt sương mù nhàn nhạt, khiến anh thoạt nhìn có chút mông lung, không chân thực lắm.
"Quý Thần Nham..."