[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 292 - Chương 292: Hạnh Phúc Biết Bao

Chương 292: Hạnh Phúc Biết Bao Chương 292: Hạnh Phúc Biết BaoChương 292: Hạnh Phúc Biết Bao

"Anh không hỏi em vì sao biết được ngày lễ này sao? Quý Thần Nham, anh không nghỉ ngờ em sao?"

Cô biết con người Quý Thần Nham thông minh lại cẩn thận, người như anh muốn nắm được bí mật của một ai đó là quá dễ dàng. Thế nhưng anh chưa bao giờ hỏi cô một câu, ngược lại còn vô cùng thiên vị cô.

"Tuệ Tuệ, em là một phần của tôi, nghi ngờ em là nghi ngờ chính tôi. Tôi biết người bạn nhỏ nhà mình cũng có chút bí mật. Nhưng không sao cả. Em bảo vệ bí mật của mình, còn tôi bảo vệ tốt cho em là được."

Quý Thần Nham vẫn không hỏi cô câu hỏi nào. Thật ra trong mắt anh những bí mật nho nhỏ kia cũng không đáng kể chút nào.

Anh biết chỉ cần đó là Tuệ Tuệ của anh là đủ rồi.

Khương Tuệ Ninh cảm động ôm Quý Thần Nham, cô khóc như mưa, cô cảm thấy được người khác tin tưởng hạnh phúc biết bao, cảm thấy trái tim của hai người giống như đang nằm cùng một chỗ.

Thật ra cô thuộc loại người hay suy nghĩ, nhưng nếu có người chịu tin tưởng cô một trăm phần trăm, cô sẽ cảm thấy dường như bản thân mình đã có toàn bộ thế giới này, khi đi cũng có thể ngâm nga ca hát, cảm giác giống như tất cả mọi người đều đang mỉm cười với mình.

Đặc biệt là khi người mình yêu tin tưởng mình, loại hạnh phúc kia thật sự đã lấp đầy trái tim cô.

Được người khác thiên vị, yêu thương, Khương Tuệ Ninh không thể nhịn được phải hỏi điều mình đang suy nghĩ: "Quý Thần Nham, anh không sợ chiều hư em, khiến em coi trời bằng vung không biết kiêng ky gì sao?"

Quý Thần Nham mỉm cười, nói: "Tuệ Tuệ, trước mặt tôi, em không cần kiêng nể gì cải"

Bàn tay anh nhẹ nhàng xoa vuốt gương mặt cô, thay cô lau khô nước mắt, động tác vô cùng nhẹ nhàng.

"Tuệ Tuệ, em là bảo bối nhỏ của tôi, tôi không cưng chiều em còn cưng chiều ai đây?"

Lời này rất được lòng Khương Tuệ Ninh, nhưng cô lại chỉ vào bụng mình: "Em là bảo bối nhỏ, vậy chúng thì sao?”

Đôi mắt đen tràn đầy ý cười, Quý Thần Nham không cần nghĩ đã cưng chiều cô nói: "Em là tổ tông, các con là bảo bối nhỏ."

Nơi này được Quý Thần Nham chuẩn bị chính là suối nước nóng nghỉ dưỡng Tam Bộ mới xây.

Lúc này đã hoàn hoàn thành hai hồ nước nóng, trước đây vì một số ly do nên phải tạm hoãn việc thi công, nhưng lúc này thì vẫn là tài sản của Tam Bộ. Vì vậy Trương Hà đã tìm người sắp xếp trước, cố ý mang một số hoa từ nông trường bên kia đến, số hoa này được chuẩn bị cho hội trường đón tết. Bởi vì nhiệt độ ở phương bắc không cao lắm nên hắn đã rút đi một phần ba số hoa.

Phòng nhỏ được trang trí đầy hoa, lại cắt rất nhiều hoa mai cắm trong bình.

Nhờ có suối nước nóng mà trong phòng đầy hơi nóng, sương mù cũng không thoát ra được nên che kín hoa tươi trong phòng, làm nơi này biến thành ao ngọc tiên cảnh.

Khương Tuệ Ninh biết trong thời gian mấu chốt thế này lại làm ra mấy thứ khoa trương thế này, còn ăn lễ theo nước ngoài, tuy nơi này đều do Quý Thần Nham quyết định nhưng cô vẫn không muốn anh làm loại chuyện mạo hiểm.

"Chúng ta vẫn nên trả hoa về đi!" Cô vốn muốn để hai người họ khiêm tốn đón lễ mà thôi.

Cô không ngờ Quý Thần Nham đột nhiên lại chuẩn bị mọi thứ cho cô xa hoa như thế. Ở thời đại sau này, việc đón lễ tình nhân sẽ không có vấn đề gì cả nhưng lúc này lại không phải vậy.

Quý Thần Nham ôm eo cô, cúi đầu hỏi: "Không thích?"

"Không phải. Chỉ là quá phô trương rồi. Nếu để người ta biết được, anh lại phiền."

Quý Thần Nham vuốt mái tóc cô: "Em yên tâm! Tất cả đều do một tay thư ký Trương chuẩn bị, không ai biết cả. Hơn nữa đây là nơi chồng của em liều mạng bảo vệ, tôi cũng không đòi hỏi gì, chỉ muốn chuẩn bị chút hoa tươi cho vợ mình không phải chuyện gì to tát. Em không cần cảm thấy có gánh nặng."

"Quý Thần Nham, em yêu anh." Khương Tuệ Ninh không keo kiệt lập tức biểu đạt tình yêu.

Quý Thần Nham cúi đầu hôn cô, anh đáp trả lại tình yêu của cô.
Bình Luận (0)
Comment