Chuong 303: Boc Qua
Chuong 303: Boc QuaChuong 303: Boc Qua
Cô trang trí trong nhà đơn giản một số thứ.
Trời nóng, nông trường vẫn bán hoa dại ra ngoài nhưng đều bán từng chậu từng chậu.
Cô nhờ bộ phận hậu cần mua giúp mình mấy chậu hoa, cắt xong lại cắm vào bình, còn lại thì trồng trong vườn.
Trong vườn, cây anh đào lớn đã có trái chín, hái được một giỏ lớn.
Khương Tuệ Ninh nhờ mẹ chồng cắt mấy dòng chữ chữ chúc mừng sinh nhật dán lên tường.
Còn phần thức ăn là do dì Lưu chuẩn bị, tất cả đều là món Quý Tử Thư thích ăn.
Ban đầu cô muốn chuẩn bị cho Quý Tử Thư một món quà sinh nhật.
Kết quả, nghĩ đi nghĩ lại cô cũng không biết thiếu niên ở độ tuổi này thích cái gì nên cô quyết định đến buổi chiều chạy đến cửa hàng Hoa Kiều mua một số món đồ chơi cho trẻ con.
Cũng chỉ là một chiếc xe đồ chơi nho nhỏ, khá thô sơ nhưng xanh xanh đỏ đỏ, nhìn cũng rất đẹp.
Muốn màu sắc nào cũng có, tuy kiểu dáng thì có mấy loại nhưng được đựng trong những hộp khác nhau.
Khương Tuệ Ninh cầm từng màu lên xem, tất cả có năm chiếc. Quay hàng bên kia còn phụ trách gói hàng, họ dùng giấy gói có màu và thắt nơ màu đỏ.
Buổi chiều Quý Thần Nham mới trở về, anh vừa bước vào nhà đã thấy trong nhà được trang trí với không khí rất vui vẻ, lúc này mới nhớ đến hôm nay là sinh nhật của Quý Tử Thư.
Quý Tử Thư đã mười sáu tuổi nhưng chưa từng đón sinh nhật, mà chính Quý Thần Nham cũng chưa đón sinh nhật bao giờ.
Thật ra ở thời đại này mọi người cũng không xem trọng những dịp thế này lắm.
Trước đây đều là dì Lưu sẽ nấu một tô mì sợi.
Khương Tuệ Ninh nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Quý Thần Nham: "Anh làm cha như vậy là không được. Trẻ nhỏ phải cảm nhận được không khí như thế này, vậy thì từ nhỏ chúng mới biết rằng mình đã được mọi người mong chờ bước vào thế giới này. Ở tương lai, chắc chắn chúng sẽ gặp phải rất nhiều chuyện không được thuận lợi nhưng nếu có chỗ dựa chúng sẽ dễ dàng vượt qua những khó khăn trong cuộc sống."
Trước kia người ta thường nói hạnh phúc của tuổi thơ có thể chữa trị cả cuộc đời, còn tuổi thơ bất hạnh lại phải dùng cả cuộc đời để chữa trị.
Ai không muốn được xem trọng, được ghi nhớ?
Đặc biệt là mấy đứa bé, từ ngày đầu tiên tiếp xúc với xã hội này, nếu chúng có một gia đình hòa thuận, lúc nào cũng có người nhớ thương, tính tình đứa bé tự nhiên se trở nên tốt hơn, ôn hòa, thiện lương lại kiên cường.
Quý Thần Nham rất đồng ý với lời cô nói, trước kia đúng là anh không để ý đến, chỉ bảo dì Lưu quan tâm đến Quý Tử Thư, còn anh cũng chỉ hỏi cậu có muốn cái gì không là xong. Thậm chí còn quên phải nói một câu "sinh nhật vui vẻ" với cậu, sau này Quý Tử Thư càng trưởng thành dường như cũng không còn thích nữa.
"Đúng, Tuệ Tuệ nói rất có lý. Người làm cha này đúng là không tốt."
Thật ra Khương Tuệ Ninh cũng hiểu cho Quý Thần Nham, sau lưng anh là Tam Bộ, kể cả đang lúc ăn tết nếu có lệnh đi là phải đi, vào chính ngày sinh nhật của anh, đôi khi anh còn không để ý đến phải ăn cơm.
Có thể hỏi con trai một câu "con thích cái gì" đã là không tệ rồi.
"Không sao cả. Sau này, em sẽ chăm sóc ngôi nhà này, chăm sóc con của chúng ta, kể cả sinh nhật của mỗi người trong nhà, em cũng sẽ không quên. Em muốn để các con của mình trở thành những đứa bé hạnh phúc." Lần đầu tiên bước đến thế giới này đều là kỷ niệm đáng giá.
Vào sinh nhật của cô ở thời đại sau này hay thời đại này đều được người trong nhà ghi nhớ.
Quý Thần Nham nhìn vợ mình bận trước bận sau thì hơi đau lòng nhưng dường như anh không thể giúp đỡ được gì, bởi vì anh căn bản không biết phải làm gì.
Vất vả lắm mới lấy hết đồ ra chuẩn bị cho xong, anh ôm người đến ghế sofa ngồi xuống, còn anh lại ngồi bên dưới xoa bóp chân cho cô.