Chương 344: Mới Đây Mà Tóc Đã Bạc
Chương 344: Mới Đây Mà Tóc Đã BạcChương 344: Mới Đây Mà Tóc Đã Bạc
Cho dù có người hỏi, thì với tính cách kia của bà ấy cũng sẽ không nói chuyện, muốn nghe điều chỉ nói lung tung những lời người khác nghe không hiểu.
Nhưng bà ta lại không ngờ rằng Ngô A Hoa lại nghe lời Quý Tử Thư như vậy, thật sự là Quý Tử Thư hỏi gì thì bà ấy trả lời như vậy.
Hơn nữa cũng không giống bị ngốc chút nào, như thế cái dáng vẻ ngu ngốc trước đây chỉ là đang giả vỜ.
Khương Tuệ Ninh không ngờ sự việc lại được giải quyết nhanh chóng, suôn sẻ như vậy, cô lại nhìn về phía Quý Tử Thư, thực ra người nhà họ Quý đều có một số nét hao hao giống nhau, có lễ đây chính là lý do khiến cho Ngô A Hoa buông lỏng cảnh giác.
Rốt cuộc, trong miệng bà ấy luôn gọi tên của Quý Trung Việt, có lễ bà đã quên mất rất nhiều thứ, nhưng điều duy nhất mà bài nhớ lại là tên và dáng vẻ của chồng mình.
Ngay cả những người có dáng vẻ tương tự cũng có thể khiến bà ấy buông lỏng cảnh giác.
Bên phía công an cũng không chậm trễ, trực tiếp đi lên bắt giữ người, bao gồm một đám người cùng đến, không bỏ sót bất kỳ ai cả.
Bà lão Ngô không ngờ rằng bản thân bà ta lại nhấc đá tự đập và chân mình như vậy, rõ ràng bà ta là người đã báo công an, nhưng cuối cùng người bị bắt lại là bà ta.
Ngô A Hoa nhìn thấy cái người được gọi là chị gái của mình bị bắt đi, bà ấy lại không có nhiều cảm xúc lắm, ngược lại không ngừng nói chuyện với Quý Tử Thư: "Trung Việt, em đã đưa thư đến nơi rồi, bao giờ chúng ta có thể về nhà?"
Bà ngày sau, chú ba nhà họ Quý mới đến nơi, ông ấy lập tức đến thẳng trạm y tế trên thị trấn.
Mấy ngày nay, là do Quý Tử Thư và Khương Tuệ Ninh thay phiên nhau chăm sóc cho Ngô A Hoa, mẹ chồng Nghiêm Bội Lan của cô cũng đến đây một lần, bà ấy cũng chưa từng được gặp Ngô A Hoa, cũng chỉ được xem ảnh giống như Quý Tử Thư, năm đó cả nhà họ không đợi được đến lúc đoàn tụ đã xảy ra chuyện.
Nhưng mà lại biết bà ấy không gọi là Ngô A Hoa, mà là NÑgu Tình.
Khương Tuệ Ninh cũng thay đổi cách gọi, gọi bà ấy là thím ba, Quý Tử Thư cũng gọi bà ấy là bà nội ba.
Lúc đầu Ngu Tình luôn miệng gọi Quý Tử Thư là Trung Việt, nhưng trong hai ngày tiếp, sau khi nghe cậu ấy gọi mình là bà nội ba, bởi dường như biết rằng đây không phải là chồng của mình.
Vào ngày mà chú ba nhà họ Quý đến đây, Khương Tuệ Ninh đã đặc biệt thay quần áo mới cho NguTinh, sau đó chải tóc cho bà ấy.
Mặc dù đầu óc của bà ấy không được minh mẫn nhưng người bình thường, nhưng bởi lại biết chông của mình sắp đến đón mình về nhà, cho nên Ngu Tình vô cùng vui vẻ, giống như một đứa trẻ vậy.
Bà ấy liên tục hỏi Khương Tuệ Ninh xem quần áo của bà đây đã gọn gàng chưa, đầu tóc có bị rối không.
Dáng vẻ hớn hở trông giống như người lần đầu tiên đi hẹn hò vậy.
Chú ba Quý đến bệnh viện vào buổi trưa, còn chưa kịp nhìn thấy ông ấy thì đã nghe thấy tiếng gọi: "Tiểu Tình."
Ngu Tình còn đang soi gương, nghe thấy giọng nói này lập tức quay đầu lại, chân của bà ấy vẫn chưa lành lại cho nên không thể đứng xuống đất được.
Nhưng mà bà ấy vẫn vô cùng háo hức khi nhìn thấy chồng mình, liên tục hỏi: "Trung Việt, anh đến đón em à?"
"Đúng vậy, tiểu Tình, anh đến đón em về nhà đây."
Hai con người đã xa nhau hơn nữa thế kỷ, từ lúc chia ly trên chiến trường cũng đã qua mấy chục năm, khi gặp lại họ chỉ biết ôm nhau khóc lớn.
Không ai nói về nỗi đau đã trải qua trong nhiều năm qua, nhưng Ngu Tình vẫn hỏi chú ba Quý, rằng vết thương của chú ấy đã lành chưa? Chân còn đau không?”
Ký ức của bà ấy bị dừng lại ở khoảng thời gian khi hai người vẫn còn bên nhau, khi nhìn thấy tóc của chồng đã bạc rất nhiều, bà ay lại vô cùng buồn rầu, run rẩy lên mái tóc của chú ba Quý, lẩm bẩm một mình nói: "Em chỉ đi đưa thư có mấy ngày, mà sao tóc của anh lại bạc hết như vậy?"