Chương 346: Con Biết Gọi Bố Thì Hãng Về
Chương 346: Con Biết Gọi Bố Thì Hãng VềChương 346: Con Biết Gọi Bố Thì Hãng Về
Tình trạng sức khỏe của Ngu Tình càng ngày càng tốt, mặc dù bà ấy vẫn không thể nhớ được những chuyện trong quá khứ, nhưng tính cách cũng vui vẻ hôm trước kia rất nhiều, rất thích cười, cũng thích nói chuyện, nhưng mà bà ấy vẫn hay tự nói một mình với bản thân hơn.
Hai người họ lại đi thăm Đường Đường và Điềm Điềm, chú ba Quý còn tặng cho hai bé con mỗi đứa một miếng ngọc bội phật.
Ông ấy muốn đưa Ngu Tình về Bắc Kinh để điều trị, cho nên cũng không ở lại lâu.
Ngày mà họ rời đi, bầu trời đổ trận tuyết nhẹ, Khương Tuệ Ninh và Quý Tử Thư đã đến tiễn họ.
"Chú ba, thím ba, hai người đi đường cẩn thận nhé."
"Cảm ơn Ninh Ninh, chú và thím ba của con đợi mấy đứa ở Bắc Kinh nhé."
Năm nay chắc là sẽ đón tết ở Bắc Kinh, Khương Tuệ Ninh cười nói: "Vâng ạ, đợi khi nào đến Tết bọn cháu lại đến thăm chú và thím ba."
Quý Trung Việt cười nói: "Có không phải đến thăm đâu, sau này mấy đứa cũng sẽ ở lại Bắc Kinh đấy."
"Hả? Ý của chú ba là?" "Thần Nham được thăng chức, sau này se ở lại đại sứ quán."
Mãi cho đến lúc xe của chú ba đã đi xa rồi, Khương Tuệ Ninh mới tỉnh táo lại, cô bỗng chốc nắm lấy tay áo của Quý Tử Thư, hỏi: "Có phải cậu đã biết chuyện này từ trước rồi không?" Cô đột nhiên nhờ đến chuyện Quý Tử Thư không hiểu sao lại hỏi cô rằng có thích ở Đông Thành không? Còn cả lúc Quý Thần Nham đi rồi thì bố chồng cũng đã đi về bên kia.
Quý Tử Thư liếc nhìn cô mở một cái, nói: "Bảo có bị ngốc cô còn không tin."
"Cũng không có ai nói cho tôi biết cả."
"Vậy cô không biết chuyện bố tôi đã trực tiếp chuyển hộ khẩu của em gái về Bắc Kinh, còn cả cô nữa, chẳng lẽ ngay cả chuyện này cô cũng không biết sao?"
"Tôi thật sự không biết gì cả." Cô dường như chưa bao giờ quan tâm đến những chuyện này.
Quý Thần Nham được thăng chức, chuyến công tác của Khương Tuệ Ninh cũng đã hoàn thành một cách xuất sắc, được các nhà lãnh đạo có phía trên đánh giá rất cao.
Cô và Trương Thu đã hoàn thiện rất nhiều công việc, chẳng hạn như trích một phần lợi nhuận của nhà máy để xây đường, từ xưa đến nay, đạo lý muốn phát triển thì phải xây đường trước chưa bao giờ thay đổi. Ngành thủ công mỹ nghệ cũng đã được mở rộng, một số hàng dệt bằng tre trúc, hàng dệt bằng gỗ đặc sắc của địa phương đã được thêm vào, công việc thử nghiệm cũng đang hoàn thành vô cùng xuất sắc.
Cô cũng đã ở lại trong thôn được gần ba bốn tháng rồi, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh, công tác của cô xem như đã sắp hoàn thành rồi, Trương Thu cũng đã cũng được thuyên chuyển đến trong huyện.
Đã nửa năm trôi qua kể từ khi Quý Thần Nham rời đi, trong nhà vẫn như trước phải đợi một tháng mới có thể nhận được một cuộc điện thoại của anh.
Khương Tuệ Ninh cũng đã dẫn theo mọi người trong gia đình quay về nhà ở Đông Thành.
Khi hai đứa trẻ được năm tháng tuổi, đã có thể tự kéo ra đồ vật che mặt chúng, khi thức dậy cũng sẽ không ngoan ngoãn chờ đợi như trước nữa, rất ồn ào, hai tay túm lấy bàn chân nhỏ lăn qua lộn lại.
Khi thấy mẹ giả vờ ngủ, hai đứa sẽ chạm nhẹ vào mặt mẹ, khi thấy người lớn ăn gì thì chúng cũng sẽ nhìn chằm chằm vào họ.
Hai đôi mắt to tròn đều tỏ ý con cũng muốn ăn, con cũng muốn ăn.
Nếu thức thì sẽ không chịu nằm nữa, còn phải có người ôm chơi cùng, cũng rất thích mút tay.
Khi cầm đồ gì đều thích nhét thẳng vào trong miệng. Cũng có thể dựa vào đâu để ngôi, mỗi ngày trong nhà đều vô cùng ầm ï, tất cả đều là tiếng nói của hai đứa trẻ.
Ngày mai là Tết nguyên đán, tuyết bên ngoài cửa sổ vẫn rơi dày đặc, Khương Tố Ninh ôm hai bé con ru ngủ, cô vừa định ngủ thì nghe được bên ngoài truyền đến tiếng xe ô tô.
Tiếng động mặc dù rất nhỏ, nhưng cô dường như đã cảm nhận được điều gì, cũng không kịp khoác thêm áo khoác, đã trực tiếp chạy xuống tầng.
Quả nhiên, vừa mới đi vào trong phòng khách liền nhìn thấy Quý Thần Nham, sau lưng anh gió tuyết vẫn chưa rút đi, cả người anh mang theo hơi lạnh bên ngoài.
Khương Tuệ Ninh lập tức lao về phía anh.
"Quý Thần Nham, sao anh không đợi đến lúc bé con biết gọi bố thì hẵng về nhà."