[Thập Niên 80] Thủ Trưởng, Ôm Một Cái! (Dịch Full)

Chương 443 - Chương 443: Em Lo Lắng Cho Anh

Chương 443: Em Lo Lắng Cho Anh Chương 443: Em Lo Lắng Cho AnhChương 443: Em Lo Lắng Cho Anh

Thời gian trôi đến tháng 8, trường học cho nghỉ hè, mấy ngày nay Khương Tuệ Ninh ngủ không ngon, cứ cảm thấy nóng bức.

Nửa đêm cô bị nóng đến bật tỉnh rồi sờ qua vị trí trống rỗng bên cạnh của Quý Thần Nham, đột nhiên ngồi dậy.

"Làm sao vậy?" Quý Thần Nham đi từ mép giường sang.

"Anh đi đâu" Khương Tuệ Ninh ôm lẫy anh.

"Đứng bên cửa sổ một lát." Quý Thần Nham ôm lấy người, bế đặt xuống giường, bản thân cũng lên giường nằm lại.

Khương Tuệ Ninh ôm anh rồi không biết vì sao đột nhiên lại cảm thấy khó chịu ở ngực, thanh âm không muốn xa rời,"Quý Thần Nham có phải anh sắp rời khỏi Kinh Thị hay không?"

"Đúng vậy." Anh nói xong cảm giác đôi tay đang nắm lấy vạt áo của mình càng siết chặt lại, anh thở dài không tiếng động, giải thích trước,"Chuyện lúc này khá nghiêm trọng, anh phải đi sang đó."

"Em không nỡ xa anh." Khương Tuệ Ninh biết lần này đi ít nhất sang năm mới về được, hơn nữa lúc này cũng không nhẹ nhàng øì, đối mặt là kẻ thù cực kì hung ác, cũng không phải là loại nhiệm vụ có thể đoán trước, bất an trong lòng nắm chặt lấy trái tim cô, sự chua xót trong lòng đánh úp lại, yết hầu nghẹn ngào không tiếng động.

Nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống thấm ướt áo ngủ của anh.

Cô cho rằng về Kinh Thị rồi thì anh không cần phải đến chiến trường nữa, cuộc sống bình yên vui sướng làm cô quên mất Quý Thần Nham không chỉ là chồng cô mà còn là quân nhân.

Quý Thần Nham cảm nhận được sự thấm ướt ở trước ngực, biết cô đang khóc, nhìn bả vai cô cứ liên tục nấc lên, vừa đau lòng lại thương tiếc, ôn nhu vỗ về lưng cô trấn an,"Tuệ Tuệ, đừng lo anh sẽ về nhanh thôi, anh sẽ viết thư gửi em mỗi ngày." Trên chiến trường bọn họ không thể gọi điện thoại được.

Cách duy nhất là viết thư, thậm chí anh không chắc anh có thể nhận được thư từ cô, đành phải viết thư cho cô.

Cũng may con trai có bản lĩnh đảm đương được, nếu không thì sao anh có thể yên tâm để cô và hai đứa nhỏ ở lại, nhưng cho dù không yên tâm không nỡ thì có thể làm gì được bây giờ? Anh là quân nhân.

Lúc này anh ngay cả an ủi cũng bất lực.

Khương Tuệ Ninh lắc đầu nức nở, cô không cần anh viết thư, cô muốn anh được bình an, không biết vì sao lại thế này, lúc này anh còn chưa đi, cả người cô lại cảm thấy vô cùng hoảng hốt, cho nên chỉ mong anh bình an quay về, gì cũng không cần. "Chừng nào thì anh phải đi?"

Được Quý Thần Nham trấn an thì cảm thấy chua xót của Khương Tuệ Ninh cũng được giảm bớt, cô lau nước mắt của mình lên ngực anh, rồi một lần nữa nằm lại trong vòng tay anh.

"Thời gian thì chưa xác định, muộn nhất là tháng chín, tôi muốn đi tỉnh Quảng trước, sau đó mới từ đó đến bên kia."

Anh cũng không thể nói nhiều hơn nữa, anh biết Tuệ Tuệ, cô chắc hẳn đã hiểu ra.

"Anh nhất định phải bình an biết không? Em không đòi hỏi gì nhiều, chỉ mong anh nhất định phải bình an."

Quý Thần Nham nhìn người trong ngực trắng như tuyết, gương mặt mềm mại, bởi vì khóc thút thít mà nổi lên một tràng mây hồng, chóp mũi cũng đỏ lên một chút, lông mi như cánh bướm bị dính nước, nhìn vừa đáng thương mà lại vừa lộ ra vài phần đáng yêu.

Anh cúi đầu dùng chóp mũi của mình cọ vào mũi cô,"Tuệ Tuệ, em biết mà, không có nguy hiểm."

Anh chưa bao giờ cố ý hỏi Khương Tuệ Ninh về chuyện tương lai, nhưng là anh biết sẽ không có biến cố, nếu không Tuệ Tuệ của anh sẽ không luôn hoài niệm về một tương lai tốt đẹp như vậy.

Mà điều anh cần làm bây giờ là thúc đẩy quỹ đạo của lịch sử, cùng cô trải qua những ngày tháng tốt đẹp. "Nhưng em lo lắng anh."

Nói thẳng ra thì là, dù cho đã biết trước kết quả như thế nào, bên cạnh cô không có anh, thì cô vẫn lo lắng bản thân mình sẽ tự phát ra.

Quý Thần Nham biết bạn nhỏ của anh lo lắng cho anh, tựa như là anh đang lo lắng cho cô vậy, lúc mà cô không ở đâu anh cũng sẽ lo lắng cô ăn uống có được ngon miệng hay không, có người chọc giận cô hay không, chuyện cô muốn làm có thành công hay không...
Bình Luận (0)
Comment